“Ngươi đã quá lo lắng!”
Áo choàng màu đỏ cũng không nhiều lời nữa, chỉ nhắc nhở nói: “Bỏ mặc Lý Hạo tiếp tục trưởng thành, đối với chúng ta mà nói là uy hiếp, đối với ngươi mà nói… cũng là như vậy! Ngươi đừng quên, ngươi mới là kẻ địch lớn nhất của hắn, ngươi cứ như vậy, con chừng nuôi hổ gây họa! Có một số việc, trong lòng mọi người biết rõ, coi chừng cuối cùng bản thân sẽ bị đánh bại!”
“Không hiểu ngươi đang nói gì cả!”
Áo choàng màu đỏ cười nói: “Không hiểu thì không hiểu thôi, nhưng ngươi có ý nghĩ của mình, bất quá… nguy hiểm mà mọi người cùng nhau gánh chịu, ngày sau ngươi không hối hận là được!”
Nói xong, áo choàng đỏ biến mất.
Ánh Hồng Nguyệt sắc mặt âm lãnh, nhìn về phía đối phương biến mất.
Tin tức đúng là nhạy bén!
Bên Chiến Thiên Thành vừa có biến cố, bọn này biết ngay, còn nhanh hơn cả mình nữa.
Lý Hạo…
Lão nhìn về phương bắc, nhíu nhíu mày, đúng là thủ đoạn tốt!
Tại sao có thể làm được?
Lão rơi vào trong trầm tư, hồi lâu, cười lạnh, vậy cứ làm thử đi.
…
Bên trong Chiến Thiên Thành.
Thành phố khổng lồ, dường như đang khuếch trương, nổ vang ầm ầm.
Một gốc đại thụ che trời, vốn dĩ đã lặng im, giờ phút này, tản mát ra quang mang nhàn nhạt màu vàng kim, một cỗ khí thế ngập trời chầm chậm hiển hiện, ép đến nỗi Lý Hạo cũng có chút thở dốc.
Lý Hạo thoái lui ra khỏi gốc cây, ngẩng đầu nhìn lại, giờ phút này, có thể nhìn thấy trời xanh.
Một cây đại thụ có hơi trụi lủi, đang sinh ra sự sống mới, mọc ra một mảng lá non còn to hơn con người.
Một cỗ tinh thần lực, quét sạch tứ phương, cũng không hề tổn thương đến Lý Hạo, chỉ đang khuếch tán khắp nơi.
“Rất lâu rồi!”
Một tiếng thở dài cực kỳ già nua, chậm rãi truyền ra: “Lão rùa đen, ta sống lại rồi!”
Trong thành, phía trên quy tháp bộc phát ra hào quang nhàn nhạt.
Âm thanh của lão rùa đen cũng chậm rãi truyền đến: “Đúng vậy, đã rất lâu! Ta tưởng rằng ngươi đã không thể nào khôi phục được nữa.”
“Thiếu chút đã chết thật… 20 năm trước, nếu không phải thôn phệ được chút năng lượng, có lẽ không chống đỡ được đến ngày hôm nay, vùng đất Ngân Nguyệt quá nhiều tên khốn, cướp đoạt quá nhiều… phân đến chỗ ta, quá ít quá ít…”
Đại thụ chậm rãi nói.
Chỗ khác còn tốt, vùng đất Ngân Nguyệt, một đám cường giả, một đám yêu thực, đều rất cường đại, tranh đoạt lẫn nhau, ai cũng muốn bảo mệnh, cũng không thể để cho tất cả mọi người đều chết, không đi hấp thu chứ?”
Cho nên bọn hắn đã hút sạch tài nguyên của Ngân Nguyệt!
Lúc này, trên thân cây lớn, hiện ra một lão nhân có dáng vóc của người trung niên.
Sở dĩ nói như vậy, bởi vì mái tóc của đối phương giống như một mảng tuyết trắng, nhưng khuôn mặt lại không quá già nua.
Đối phương giống như đi ra từ hư ảo, đi ra từ trong thân cây, xuất hiện ngay trước mặt Lý Hạo, nở một nụ cười: “Nhóc con, làm không tệ!”
Lý Hạo nghiến răng, có chút cảnh giác, vẫn nhanh chóng cười nói: “Lý Hạo xin chào tướng quân.”
“Vất vả cho ngươi rồi!”
Lão nhân tóc trắng đáp lại, cũng không đề cập đến những cái khác, nhìn về phía trong thành, bùi ngùi không thôi: “Lần nữa thấy được Chiến Thiên Thành… ta cứ ngỡ rằng đời này đã không còn hi vọng.”
Mà giờ phút này, trong hư không, dường như hiện ra một vị lão nhân khác.
Lão nhân còng lưng, chống gậy.
Chỉ còn thiếu vác thêm cái mai mà thôi!
“Lão Hòe, xin chúc mừng!”
“Cùng mừng mới đúng!”
Hòe tướng quân tóc trắng kia lộ ra một nụ cười: “Chỉ là mức độ khôi phục không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng khôi phục linh trí mà thôi, mà vùng đất Ngân Nguyệt cũng không còn năng lượng gì có thể hấp thu…aii!”
“Cũng được rồi!”
Lão rùa đen cười cười: “Ít ra còn tốt hơn những người khác.”
“Vậy cũng đúng.”
Hòe tướng quân khẽ gật đầu, nhìn Lý Hạo: “Lý đoàn trưởng lần này đã lập được công to, lão hủ cũng được nhờ.”
“Đây là chuyện nên làm!”
Lý Hạo nghiến răng, nụ cười sáng lạn.
Vội vàng nói: “Chỉ là giết một tôn yêu thực Bất Hủ mà thôi, mặc dù khi đó rất khó, mọi người thiếu chút nữa đều phải chết, nhưng cuối cùng vẫn thành công. Bị thương cũng không sao, đều là Chiến Thiên quân của Chiến Thiên Thành ta! Trước trước sau sau, cũng chỉ hao phí một hai trăm triệu Thần Năng Thạch, hơn cả vạn giọt nước suối sinh mệnh, một số người lưu lại ám thương không thể tiêu trừ mà thôi.”
Lý Hạo thở dài: “Việc nhỏ, tướng quân có thể khôi phục, đối với chúng ta mà nói có bỏ cả sinh mạng cũng đáng giá!”
“…”
Im lặng.
Giờ khắc này, Hòe tướng quân cũng không nói gì nữa, lão rùa đen cũng trong nháy mắt biến mất, không thấy bóng dáng.
Lão nhân tóc trắng trầm mặc một hồi, khẽ gật đầu: “Gian khổ trong đó, lão hủ có thể hiểu được…”
“Không sao đâu, thực sự không sao!”
Lý Hạo lắc đầu nói: “Đều là việc phải làm! Tướng quân không cần khách khí! Trước đó thủ vệ đế cung còn nói, cho nó hấp thu thân cây Hoàng Kim Lư này, nó sẽ cung cấp cho ta 2 vạn giọt nước suối sinh mệnh, ta vừa nghĩ… làm sao có thể như vậy được?”