Ra khỏi sư bộ, Lý Hạo rất phiền muộn.
Vì sao?
Dựa theo phán đoán của mình, sư trưởng là Tuyệt Đỉnh, quân trưởng là Bất Hủ, quân Đoàn Trưởng là Đại Thánh, có sai sót gì sao?
Một chút cũng không!
Dù là Tuyệt Đỉnh đỉnh phong, qua vô số năm tháng, có thể duy trì Tuyệt Đỉnh, vậy là tốt rồi.
Dù cho ta không địch lại, cũng không thể để người ta một quyền đánh ngã.
Còn nữa, đối phương vậy mà cũng biết dùng kiếm.
Mặc dù dùng nắm đấm đánh ngã mình, nhưng đối phương có kiếm ý như biển, trong nháy mắt áp chế Thế và thần ý của mình, đây chính là thể hiện của kiếm tu a.
Từng suy nghĩ hiện lên ở trong đầu.
Lý Hạo đã nhẹ nhõm giết phân thân Tuyệt Đỉnh, lần này vô cùng chán nản.
Vì sao chứ!
Lòng tin đã bị đánh đến nỗi không sót lại một chút nào.
Lếch đôi chân không cam lòng kia, Lý Hạo im lặng thầm rơi lệ, cơn ác mộng này vẫn không thể tiêu trừ.
Hắn đi thẳng đến phủ thành chủ.
Vẫn là Vương Thự trưởng tốt nhất.
…
Phủ thành chủ.
Vương Thự trưởng cũng quay về rồi, bắt chéo hai chân, tâm tình dường như không tệ.
Nhìn thấy Lý Hạo vào cửa, lão dường như đang cười.
Mặc dù đeo mặt nạ hoàng kim, nhưng Lý Hạo vẫn cảm giác được đối phương đang cười.
Cười một cách trào phúng!
Đáng hận!
Lý Hạo thầm mắng, thật đáng hận, hắn nhịn không được nói: “Vị sư trưởng kia… là thực lực gì?”
Vương Thự trưởng cười nói: “Cũng không có thực lực gì, không phải mạnh lắm, năm đó cũng chỉ vừa bước vào Bất Hủ không bao lâu, nhưng tiến bộ rất nhanh, sau đó vào thời điểm tịch diệt, cũng chỉ là Bất Hủ đỉnh phong mà thôi, nói thật ra… chẳng ra làm sao!”
Bất Hủ đỉnh phong sao?
Lý Hạo vô cùng phiền muộn: “Sư trưởng là thực lực này sao?”
Lần trước ngươi chẳng phải đã nói tất cả đều là Tuyệt Đỉnh sao?
Vương Thự trưởng cười nói: “Sư trưởng đương nhiên không phải thực lực này, Bất Hủ cũng có thể đảm nhiệm quân trưởng, nhưng ngươi phải biết, trong tình huống bình thường là vậy… còn trong tình huống đặc biệt thì lại không phải, năm đó vị sư trưởng kia của các ngươi sắp thăng cấp rồi, sau đó… xảy ra chuyện, cho nên đã bỏ lỡ.”
Được thôi!
Phiền thật!
Hèn gì đối phương lại có tư cách trao tặng hàm tướng quân cho người khác, thì ra… đối phương trên danh nghĩa là sư trưởng, e rằng đã sớm thay thế chức vụ của quân trưởng.
Bất Hủ đỉnh phong, có cùng thực lực với hoa hồng gai sao?
Đối phương nói, hoa hồng gai kia gặp y cũng phải cúi đầu, vậy cũng đúng, dù sao cũng là một đại nhân vật của Chiến Thiên quân, trấn Thiên Tinh vốn dĩ là đơn vị cấp dưới.
“Chỉ là Bất Hủ đỉnh phong, Thự trưởng, ông xác định không tính lầm, đúng không?”
Lý Hạo không yên lòng hỏi: “Bây giờ đại khái còn bảo lưu bao nhiêu thực lực?”
Cái gì gọi là Bất Hủ đỉnh phong?
Vương Thự trưởng cũng không nói.
“Bảo lưu bao nhiêu thực lực, được quyết định bởi tinh thần lực của hắn, mấy năm nay có tăng cường hay giảm đi, hay tịch diệt rồi suy yếu, bản nguyên đạo tịch diệt không ảnh hưởng quá lớn đối với hắn…”
“Ừm?”
Vì sao chứ!
Lý Hạo không hiểu.
Vương Thự trưởng cười nói: “Bởi vì hắn là….”
Sau một khắc, lão bỗng nhiên khựng lại, ho khan: “Không có gì, không nói mấy chuyện này nữa.”
Lý Hạo có chút nghi ngờ, liếc lão, Vương Thự trưởng không nói thêm gì nữa, không phải do hắn, vừa rồi có người cảnh cáo lão, tên kia rất bá đạo.
Vì cái gì?
Bởi vì đạo của người ta đi cũng không tính là bản nguyên đạo thuần túy, vạn pháp hợp nhất đạo, nhất kiều tam môn vào bụng ta, thế gian chỉ có Lý trường sinh a!
Nhưng đó chỉ là lúc, sau này không chỉ có một mình Kiếm Tôn Trường Sinh.
Vạn pháp hợp nhất!
Bản nguyên đạo tiêu tán, ảnh hưởng đối với bọn họ cũng có hạn, ngàn vạn đại đạo, không phải ai cũng là bản nguyên đạo, chỉ là nhất mạch này nhục thân yếu đuối, Vương Thự trưởng có đôi khi cũng đang nghĩ, nhân tộc thời đại mới, nhục thân yếu đuối, có phải do ảnh hưởng quá lớn của Lý gia hay không?
Ai mà biết được?
Năm đó chính là như vậy, nhất mạch này công phạt thiên hạ đệ nhất, nhưng… sức bền bỉ thì đếm từ dưới lên.
Mảnh đất Ngân Nguyệt, năm đó lấy Lý gia làm chủ.
Có lẽ, đạo của Kiếm Tôn quá cường hãn, ảnh hưởng tới toàn bộ vùng đất Ngân Nguyệt, lúc chưa bị tịch diệt, còn chưa lộ rõ, sau khi tịch diệt có lẽ sẽ rất rõ ràng.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, về phần vị trong quân đội, bây giờ còn bảo lưu lại bao nhiêu thực lực… ai biết được.
Giống như hũ nút vậy.
Lúc đầu người khôi phục cũng không nhiều, tên kia cũng không thích nói chuyện, rất cô quạnh.
Từ sáng tới tối đều ngồi ở đó, đã ngồi qua mấy vạn năm?
Vương Thự trưởng thầm nghĩ, lại nghe Lý Hạo nói: “Vậy Thự trưởng là Tuyệt Đỉnh hay là Bất Hủ?”
“Ta sao?”
Vương Thự trưởng cười nói: “Ngươi muốn biết làm gì?”
“Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi.”
Lý Hạo giải thích nói: “Bởi vì ta đã gặp qua yêu thực Bất Hủ, cho nên mới nghĩ, Thự trưởng cảnh vệ của chủ thành… chẳng lẽ chỉ là Tuyệt Đỉnh thôi sao?”