Nam tử giải thích: “Ta không chắc chắn, ta chỉ nhìn thấy một lần, hơn nữa còn cách khá xa. Đây là ta phán đoán từ một số hành động, hành vi, cùng với rải rác mấy câu nói của hắn. Cho dù hắn không phải... Vậy thì nơi đó nhất định có cổ nhân tộc còn sống, đô đốc phải cẩn thận điều này. Sở dĩ kết luận như vậy là vì ta hoài nghi, người này được cổ nhân tộc giáo dục chỉ điểm.”
“Một vài tình huống của thời đại này, hắn lại đều không biết, tất cả đều là nghe lại từ những người khác.”
“Ngược lại mấy tình huống của nền văn minh cổ đại, mặc dù không nói quá nhiều nhưng cảm giác hiểu rất rõ...”
Đối phương cũng không dám xác định, Lý Hạo khẽ gật đầu, mở miệng nói: “Có yêu thực không?”
“Có!”
Nam tử lại gật đầu: “Phía sau phủ đệ có một cây đại thụ che trời, nhưng ta từng thấy qua, cái cây này đã có một lần tiếp xúc ngắn ngủi với vị các chủ này. Cái cây kia...rất khách khí với Phong Vân các chủ, nhưng cũng không phải loại trạng thái như sai khiến.”
“Cho nên, đây là một trong những lý do tại sao ta đánh giá hắn là người cổ đại.”
“Ta đã ở lại trong thành thị đó ba ngày, người kia cho ta thấy sự cường đại của bọn họ.”
“Phong Vân các rất nhiều cường giả, lúc ta đi là mấy năm trước, hiện tại, bọn họ hẳn là cường đại hơn...”
Nói đến đây, suy nghĩ một phen mới nói: “Nếu đô đốc muốn tiêu diệt bọn họ, tiến vào di tích của bọn họ, e rằng không phải là lựa chọn tốt.”
Cho dù Lý Hạo giết một gốc yêu thực.
Thế nhưng, đối phương có yêu thực, hơn nữa có lẽ còn có cường giả cổ đại còn sống.
Lý Hạo hơi nhíu mày, nam tử lại nói: “Đúng rồi, còn có một điểm nữa, đối phương từng bảo ta lưu tâm tổ chức Hồng Nguyệt, còn kêu ta điều tra sâu hơn về tổ chức Hồng Nguyệt, hình như có chút kiêng kỵ.”
“Cho nên, yêu thực hoặc thế lực văn minh cổ đại sau lưng Hồng Nguyệt hẳn là không kém!”
Lý Hạo lại gật đầu.
Giờ phút này, đối phương đã vẽ ra toàn bộ thành thị, còn danh sách cũng được liệt kê xong, cuối cùng nói: “Đây là tất cả những gì ta biết, vị trí đại khái của di tích, ta cũng đã vẽ.”
“Có một điểm rất quan trọng, mỗi một tháng, sẽ có người của đối phương ra khỏi di tích mua một vài nhu yếu phẩm.”
“Nhưng mà không phải là mua thông qua chúng ta...”
Gã suy nghĩ một chút nói: “Ta từng điều tra qua, nơi mua sắm của đối phương hẳn là ở Nam Nhạc hoặc Nam Đẩu. Nhưng quyền hạn của ta không đủ, cũng không dám ngang ngược đi điều tra. Đô đốc có thể bắt đầu từ điểm này, mỗi lần bọn họ mua sắm, chắn hẳn là lượng đủ cho 500 người, thỏa mãn nhu cầu ít nhất một tháng! Đó xem như là giao dịch số lượng lớn rồi, hẳn là có thể điều tra ra từ điểm này.”
“Kỳ thật không chỉ có bọn họ, các thế lực lớn đều có bộ phận như vậy, nhưng ba tổ chức lớn cũng tốt, thành siêu năng cũng tốt, kỳ thật đều là công khai, cho nên không cần phải đi điều tra. Bên phía Phong Vân các mặc dù làm bí mật, nhưng vẫn có thể tra ra.”
“Bình thường bọn họ không dùng tinh tệ để thanh toán, mà là dùng thần năng thạch thanh toán. Cho nên, nhất định có một thương hội lớn phục vụ cho bọn họ, người bình thường không dám mua bán bằng thần năng thạch. Kỳ thật khóa chặt một chút, hẳn là có thể tập trung vào thương hội hợp tác cụ thể!”
Ánh mắt Lý Hạo khẽ đảo, không hổ là Tuần Dạ Nhân, có thể đi tới bước này cũng không phải đơn thuần nhìn vào thực lực, mà là có chút bản lĩnh thật sự.
Đối phương cũng không đi điều tra, thật muốn điều tra, có lẽ đã sớm tìm ra Phong Vân các.
“Còn một điểm nữa, khi mua sắm, những người này có một sở thích đặc biệt, rất thích ăn rau... Yêu cầu về thịt không cao, nhưng yêu cầu rất cao đối với rau, vì vậy có thể khóa chặt đầu nguồn!”
“Tổ chức của họ đã tồn tại hơn 10 năm, dấu vết rất rõ ràng...”
Lý Hạo khẽ gật đầu, có tin tức này, đích xác rất dễ khóa lại đối phương.
Đặc biệt là vào thời điểm này, trời đông giá rét, cho nên nguồn cung ứng rau quả rất ít, thương hội nào có thể cung ứng, rất nhanh có thể xác định được.
Giờ phút này, Lý Hạo ngược lại có chút tiếc tài.
Đang nghĩ tới, người nọ nhìn về phía Diêu Tứ: “Diêu bộ trưởng, ta đi theo ngươi nhiều năm, chuyện cho tới bây giờ cũng không có gì để nói, ta chỉ muốn nói một câu...”
“Ngươi nói.”
Nam tử cười: “Diêu bộ trưởng vẫn không nên làm lãnh đạo, không đủ tư cách, thiếu quyết đoán, làm một võ phu còn mạnh hơn làm thủ lĩnh. Những năm nay, ngươi đã làm tổn thương trái tim của rất nhiều người!”
Sắc mặt Diêu Tứ khẽ biến.
Ngay sau đó, máu tươi trong miệng nam tử tràn ra, ngũ tạng lập tức vỡ vụn, gã cười một tiếng: “Ta tự giải quyết, không cần mọi người động thủ! Ta dấn thân vào Phong Vân các, chỉ là bởi vì...không thể nhìn thấy hy vọng, không thể nhìn thấy ánh sáng! Nếu là thời bình, ta nghĩ...ta cũng có thể trở thành một quan chức chính trực, đáng tiếc là không. Hôm nay... Có thể...thấy được một tia sáng, Lý đô đốc, thời đại này quá tối... Bóng tối không phải là Cửu Ti, không phải Hoàng thất... Mà là những dư nghiệt của nền văn minh cổ đại muốn lật bàn... Không nói Ngân Nguyệt, nhưng những yêu thú yêu thực của Thiên Tinh thành... Đô đốc...đều nên giết!”
Oanh!
Thân thể nổ tung, bị Lý Hạo giơ tay nắm lại, nhanh chóng khép lại.
Lý Hạo trầm mặc không nói.
Giờ khắc này, bỗng nhiên có chút cảm xúc.
Hắn vẫn luôn nghĩ, giết Cửu Ti, giết Hoàng thất...
Nhưng giờ phút này, có người nói với hắn, ngươi đã sai. Đầu nguồn không phải ở đây, mà nguồn gốc là từ những yêu thú yêu thực, thậm chí là con người của nền văn minh cổ đại.
Những người này, mới là thủ phạm.
Khống chế Cửu Ti, khống chế Hoàng thất.
Những người này, đáng chết.
Lý Hạo nhắm mắt lại, tâm tình Diêu Tứ cũng phức tạp, thật lâu không nói.
Đối phương tự sát, gã nói gã không sợ chết. Gã sợ, là chết mà không phục. Chỉ cần Lý Hạo có thể giết tồn tại càng ác hơn, gã mới phục.
Đối phương có phải là người tốt không?
Không.
Ít nhất dựa theo cách nói của gã, gã đã từng giết thường dân, từng cường thủ hào đoạt, cũng đã từng giết người của ba tổ chức lớn, cũng đã cấu kết với người của ba tổ chức lớn...
Nhưng gã nói, không phải là gã muốn làm như vậy, mà là thời đại thôi thúc phải là như vậy.
Lý Hạo hít sâu một hơi.
Hồi lâu, mở miệng nói: “Người này tên là gì?”
“Trần Hải!”
“Chôn đi, nói với bên ngoài, ngã xuống trong quá trình chấp hành nhiệm vụ!”
Diêu Tứ gật đầu.
“Dựa theo danh sách... Bắt từng người một!”
Lý Hạo lạnh lùng nói: “Lại dựa theo tin tức mà hắn cung cấp, tập trung vị trí cụ thể của đối phương. Cho dù không thể vào di tích giết bọn họ, cũng phải phong tỏa di tích, chặn bọn họ ở trong đó!”
Nguyên bản khóa lại Phong Vân các còn có chút khó khăn, hiện tại Trần Hải cung cấp rất nhiều tình báo, thu nhỏ lại phạm vi hơn rất nhiều, kế tiếp, tập trung vị trí của Phong Vân các sẽ rất đơn giản.
Chỉ là...không dễ đối phó.
Lý Hạo hơi nhíu mày.
Có lẽ, thật sự còn phải đi Chiến Thiên thành một chuyến, tiểu thụ chưa chắc đã đủ, nếu Hòe tướng quân nguyện ý cung cấp phân thân bản nguyên, vị này ít nhất cũng có thực lực của Bất Hủ thậm chí Đại Thánh.
Phân thân cũng sẽ không yếu.
Chỉ là... Đối phương sẽ đồng ý sao?
Từng ý nghĩ hiện lên.
Tuy nhiên, phải thử mới biết được.
Lý Hạo đã có quyết định.
Mà bên ngoài, mọi người cũng nhanh chóng rời đi, Diêu Tứ cũng rời đi rất nhanh, đi bắt đầu điều tra kỹ vị trí của đối phương.
......
Trong khi đó.
Viên Thạc cũng tiến vào Thiên Tinh thành.
Lần này không phải trốn tránh, mà là quang minh chính đại. Vì vậy ngay sau khi vào thành, các phương liền nhận được tin tức.
Chỉ là hôm nay, đối với Viên Thạc, mọi người cũng không kiêng kỵ nhiều.
Duy nhất kiêng kỵ, chắc chính là đồ đệ của người này, không tầm thường.
Mà Viên Thạc cũng hưởng thụ đãi ngộ quang minh chính đại vào thành, không ai dám trêu chọc.
Chỉ là có chút tiếc nuối, không phải uy danh của mình uy hiếp, mà là đồ đệ kia mang đến. Thật là uất ức mà.