“Lý Hạo...”
Cây dừa khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lý Hạo, một cỗ năng lượng bạo động liên tục từ trong cơ thể nó tràn ra, nó là muốn tự bạo.
Nó là cường giả tuyệt thế!
Những con kiến hôi này muốn giết chính mình, làm sao có thể?
Cho dù chết, những người này đều phải chôn cùng mình đi.
Mặc dù đã phản bội nhân tộc, nhưng nó cũng đã sống trong thời đại Tân Võ. Thời đại đó, chết liền tự bạo, tự bạo mà chết, kéo theo kẻ thù, gần như là nhận thức chung của cả yêu và nhân!
Cho dù chết, Lý Hạo cũng phải chôn cùng mình!
Điểm này, Hắc Khải từng nhắc nhở Lý Hạo.
Cho nên khi đối phương hội tụ năng lượng, khoảnh khắc sắp tự bạo, Lý Hạo rống to một tiếng, trên Tinh Không kiếm, một cỗ lực cắn nuốt cường hãn tràn ra.
“Hắc Báo!”
Hắc Báo đang hôn mê, hình như nghe được thanh âm, nhớ tới lời dặn dò trước đó của Lý Hạo...
Nhưng giờ phút này, Hắc Báo cũng rất buồn, lại đến?
Thật sự sẽ chết chó!
Nhưng mà... Bất chấp tất cả những điều này.
Một cái miệng lớn như chậu máu lập tức hiện lên, giống như một lỗ đen, trong nháy mắt nuốt chửng đại thụ. Năng lượng của đại thụ hội tụ trong chớp mắt đã bị Tinh Không kiếm và Hắc Báo thôn phệ đi một ít, năng lượng bạo động đã có chút bình tĩnh lại.
Thế nhưng, đại thụ lại cười lạnh một tiếng, như vậy là chưa đủ!
Nó đã khôi phục lại hình dạng cây, giờ phút này, thân cây khổng lồ đang nứt ra, sắp hoàn toàn nổ tung. Một Bất Hủ nổ tung, đám người này từng cái đều phải đi.
Mà ngay giờ khắc này, Lý Hạo lập tức nhắm mắt lại.
Đại thụ còn tưởng rằng hắn đã buông tha giãy dụa, cười một tiếng: “Lý Hạo, chết cùng ta, là vinh quang của ngươi...”
Oanh!
Một tiếng nổ lớn truyền ra, ầm ầm một tiếng, bỗng nhiên trong cơ thể có một thứ gì đó chạy ra. Thiên địa bạo liệt, thân cây của đại thụ vỡ nát, đánh ra một kích, một chiếc cự chùy gõ xuống thiên địa!
Ầm ầm!
Tinh thần lực còn sót lại của đại thụ trong nháy mắt bị chùy nện vỡ ra.
Giờ khắc này, hư ảnh đại thụ hiện lên, mang theo một ít không dám tin và không cam lòng: “Làm sao có thể...”
Lý Hạo lạnh lùng nhìn hư ảnh của nó.
Tại sao lại không chứ?
“Bát Đại Gia nhất thể, Lý gia vi tôn, dám giao chùy cho ngươi, tự nhiên là có thể khống chế nó rồi. Ta có thể khống chế giày Truy Phong, vì sao không thể khống chế chùy Hồng gia?”
Câu hỏi ngu ngốc này, vẫn phải hỏi sao?
Ngươi còn dám giấu ở trong cơ thể... Thật sự là tự mình tìm chết mà!
Ngươi không thể sử dụng nó, ngươi giấu trong cơ thể làm gì?
Thứ này, Lý Hạo một mực không khống chế, cho dù có nguy hiểm đến đâu cũng vô dụng, chính là vì chờ đợi giờ khắc này, đây mới là một kích tất sát thật sự!
Chùy Hồng gia, chính là chùy diệt tinh thần lực.
Không có tinh thần lực khống chế, làm sao có thể làm cho năng lượng nổ tung?
Cái gì mà Hắc Báo thôn phệ, cái gì mà Tinh Không kiếm thôn phệ, đều là vỏ bọc mà thôi!
Lý Hạo biết, Tinh Không kiếm và Hắc Báo đều không có khả năng tiêu diệt uy năng tự bạo cuối cùng của một Bất Hủ, chỉ có thần chùy Hồng gia, một chùy diệt đi tinh thần lực của đối phương, mới có thể làm cho những năng lượng này không thể nổ tung!
Cũng may là có Hắc Khải nhắc nhở, nếu không, Lý Hạo căn bản sẽ không suy nghĩ những điều này. Hắn cũng sẽ không nghĩ tới, mỗi tồn tại ở thời đại Tân Võ đều ôm tâm tự bạo cùng địch nhân.
Hư ảnh cây dừa chiếu rọi trời đất, mang theo một chút không cam lòng, rất nhanh lại có chút thoải mái, bỗng nhiên nở nụ cười: “Đáng tiếc...”
Đáng tiếc cái gì?
Đáng tiếc, thiên địa đã thay đổi.
Nếu không, chính mình đường đường là một Bất Hủ, cho dù ngã xuống, cũng sẽ không chỉ có chút động tĩnh này, khi thiên địa trút xuống huyết vũ, tế lễ một Bất Hủ vẫn lạc.
Đáng tiếc... Không thể nào trở lại quá khứ được.
Thật không may, thời đại đã thực sự thay đổi.
Đáng tiếc mình lại chết trong tay một đám yếu nhược.
Hư ảnh nhìn về phía Lý Hạo, mang theo một ít ý cười: “Nhân tộc... Thật sự được trời ưu ái tới như vậy sao? Ngay cả khi đến thời đại này, vẫn còn có thể như thế...”
“Tân Võ...không còn... Ta cũng đi... Đấu tranh nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn như thế...”
Một tiếng thở dài mang theo một chút cảm giác được giải thoát, ầm ầm một tiếng, hư ảnh hoàn toàn vỡ vụn!
Một yêu thực Bất Hủ, cứ như vậy mà triệt để chết đi.
Mà Lý Hạo cũng nặng nề rớt xuống đất, giờ khắc này, người nằm trên mặt đất, tiểu thụ nhanh chóng ngưng tụ nước suối sinh mệnh, không ngừng vẩy xuống mọi người, chính mình cũng lập tức bao phủ đại thụ bị nghiền nát, không để cho dư ba nổ tung.
Tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời, hai mắt không chớp, suy nghĩ về một điều gì đó.
Bọn hắn, thành công!