TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1620: Ngụy thất hệ (7)

Khôi lỗi dường như có chút hiếu kỳ, nhìn hắn một hồi, lại nói: "Ngươi rất lợi hại..."

"Quá khen, so với các ngươi, cũng không đáng tới."

"Không, chúng ta khác nhau..."

Khôi lỗi lắc đầu: "Chúng ta có công pháp mạnh nhất, sư trưởng mạnh nhất, hoàn cảnh mạnh nhất, điều kiện tốt nhất, trật tự ưu tú nhất, vương giả mạnh nhất... Mặc dù chúng ta thực sự rất ưu tú, nhưng dưới loại hoàn cảnh như vậy... chúng ta rất khó làm được như ngươi, ngươi rất lợi hại!"

Lý Hạo nở nụ cười.

Vừa muốn nói gì đó, khôi lỗi lại nói: "Ngươi lợi hại như vậy, ngươi nhất định có thể mở ra tinh môn, đúng không?"

"..."

Lý Hạo không nói gì.

Khôi lỗi lại nói: "Nếu ngươi mở ra, có thể nói cho chúng ta biết được không? Chúng ta... cũng muốn ra ngoài, muốn trở về, dù có chết, chúng ta cũng muốn mai táng ở quê hương... làm phiền ngươi!"

"Cái này..."

Khôi lỗi thành khẩn nói: "Chúng ta đã chết, mặc dù chúng ta rất muốn lần nữa đi theo Nhân Vương bệ hạ, chinh chiến thiên địa, nhưng... chúng ta biết, có lẽ không có cơ hội này nữa, nhưng chúng ta rất muốn về nhà, cũng sẽ không để cho ngươi làm không công. Chúng ta mỗi người đều có tuyệt học, tuyệt học chân chính, tuyệt học gia truyền, bọn người chúng ta là con cháu đời thứ hai đời thứ ba trong miệng mọi người, bậc tổ tông cha chú của chúng ta, đều là bạn bè tốt của Nhân Vương bệ hạ, trong số tổ tông của chúng ta, còn có tồn tại Đế Tôn chân chính... nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể dạy ngươi một số tuyệt học của Đế Tôn!"

Lý Hạo giật mình, là hậu nhân của đế tôn chân chính hay sao?

Cũng không giống với hắn, hắn cũng không biết đã qua bao nhiêu đời, 50 năm một thế hệ, Lý Hạo phán đoán, ít nhất cũng đã 50 ngàn năm, cái này cũng đã là truyền thừa bao nhiêu đời rồi?

Nhưng những người này, lại là đời thứ hai đời thứ ba mà thôi... đây mới thật sự là hậu nhân của Đế Tôn!

Khó trách, đám người này đáng sợ như thế, cho dù đã chết đi dường như cũng rất cường đại.

"Ta... ta sẽ cố hết sức!"

Lý Hạo cũng không dám cho đáp án chắc chắn gì, cái gì tinh môn với không tinh môn, ta cũng chưa từng gặp qua.

Cũng không đúng...

Chẳng lẽ, trung tâm bát quái đồ của Ngân thành, cánh cửa dường như tồn tại trong tinh không kia, chính là cái gọi là tinh môn sao?

Lý Hạo thầm nghĩ lấy, khẽ nhíu mày.

Vậy cũng không dễ làm!

Cái thứ đó rất nguy hiểm, hắn mơ hồ dường như đã nhìn thấy qua, trong cánh cửa kia có lẽ phong ấn thứ gì đó.

"Ừm... cố hết sức là được rồi, đa tạ!"

Khôi lỗi này cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi.

Hắc khải không nói, bọn hắn sẽ tự nói, hắc khải cần sĩ diện, nhưng bọn họ không cần, bọn họ muốn trở về, cho dù phải chết, cũng muốn mai táng ở quê hương.

Lý Hạo không nói gì nữa, tiếp tục tu luyện.

Khoảng hai đến ba giờ đồng hồ trôi qua, đám người cũng lần lượt tỉnh táo.

Thực lực của từng người dường như đều có tiến bộ.

Chỉ là mọi người đều biết, đây chỉ là bắt đầu.

Đây chỉ là phân thân của một đại thụ mà thôi.

Bản tôn mới là kẻ địch khó xơi nhất.

Lý Hạo thở hắt ra, nhìn về phía đám người: "Vừa nãy tất cả mọi người xuất thủ, phân thân đã mạnh như vậy, bản tôn thì... nhất định sẽ càng khó đối phó, có thể sẽ có người chết, ta cũng không chắc sẽ..."

Hắn còn chưa kịp nói hết, Nam Quyền hừ một tiếng: "Tốt thôi, võ sư Ngân Nguyệt chúng ta, hoàn cảnh nào mà chưa thấy qua? Ngươi hỏi lão lưu manh, có sợ chết hay không, lão không sợ, vậy là xong, những người khác thì không cần hỏi!"

"..."

Trần Trung Thiên liếc mắt nhìn y, cũng không thèm để ý, mở miệng nói: "Lý Đô đốc, bản tôn yêu thực cường đại là đương nhiên, bây giờ còn có một vấn đề, cấp bách cần giải quyết, về phần giết yêu thực... ta đương nhiên không có ý kiến."

"Vấn đề gì?"

Trần Trung Thiên vội ho một tiếng: "Cái kia... yêu thực quá mạnh, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết, nhưng nếu có nước suối sinh mệnh, ngược lại có thể miễn cưỡng bảo mệnh, ta cảm thấy nếu đi, thì mỗi người ít nhất phải được phân phối 100 giọt, xem như dùng để cứu mạng, chúng ta không có Trị Liệu sư, chỉ có thể dùng cái này thay thế, nhưng lượng nhu cầu cực lớn, nếu như phân phối cho tất cả những người ở đây, tối thiểu cũng cần 2000 giọt trở lên."

"Ý của ta là... phân phối cho những người ở tiền tuyến, ví như Chu Xuyên thự trưởng, ví như Thiết Bố Y đời trước, ví như Địa Phúc Kiếm, ví như..."

Phía sau không nói, ví như ta!

Chúng ta là lực lượng phòng thủ chủ yếu!

Là nhân viên tiền tuyến nếu không có nước suối sinh mệnh bảo mệnh, rất dễ dàng toi đời.

Lý Hạo vỗ vỗ đầu, có chút dở khóc dở cười, lại nhìn về phía mọi người: "Mọi người... hẳn đều đã nghĩ đến, vì sao không ai nói? Ta cũng nhất thời hồ đồ, không nhớ tới việc này, chỉ nghĩ đến giết địch!"

Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không ai nhắc nhở ta cả, còn phải nhờ người ngoài nhắc nhở chứ.

Tất cả mọi người không nói gì, không phải không nghĩ đến, mà là biết nước suối sinh mệnh đã hao tổn hết.

Nhắc nhở thì được gì chứ?

Lý Hạo cười nói: "Mọi người cũng đừng nghĩ tiết kiệm cho ta, có quan hệ với tính mạng đấy."

Hắn nhìn về phía tiểu thụ: “Chế tạo ngay, bất kể phải trả giá như thế nào, tạo ra 1000 giọt cần bao lâu?"

"Bất kể giá nào hay sao?"

Tiểu thụ dao động tinh thần: "Cái đó tối thiểu phải tiêu hao gấp ba lần, bất chấp tất cả để ngưng tụ nước suối sinh mệnh, sẽ rất nhanh, nhưng... như vậy có phải quá lãng hay không phí..."

"Không quan trọng!"

Lý Hạo nở nụ cười: "Vậy tốn thêm chút thời gian, trời hẳn còn chưa sáng, sợ gì lãng phí, cái ta có là Thần Năng Thạch, ta còn thừa lại những 5000 vạn đấy!"

Về phần tốn thời gian, không cần thiết.

Sau khi rời khỏi đây, đại thụ có thể cảm giác được, phân thân của nó đã không còn.

Đương nhiên phải nắm chặt thời gian, không cho đối phương cơ hội khôi phục.

"Được thôi... vậy ta sẽ ngưng tụ ngay!"

Tiểu thụ giờ đã mạnh hơn so với trước đó rất nhiều, tốc độ chuyển đổi cũng rất nhanh, huống chi Lý Hạo nói, bất kể trả giá nào, vậy nó cũng không cần thiết tính toán tỉ mỉ.

Đánh chết bản tôn của cây dừa, đối phương khôi phục nhiều năm, ăn không biết bao nhiêu chỗ tốt của Hình Pháp Ti, nếu đánh chết đối phương, muốn cái gì cũng có.

Không đến hai canh giờ, tiểu thụ đã chuyển đổi ra lượng lớn nước suối sinh mệnh.

Thần Năng Thạch bị tiêu hao, cũng đạt tới ngàn vạn khối.

Lý Hạo bắt đầu chia chác, Trần Trung Thiên cực kỳ hưng phấn, cuối cùng cũng có được chỗ tốt đầu tiên, đúng là dễ chịu.

Một lát sau, Lý Hạo nhìn về phía đám người: "Vậy bây giờ... mọi người chịu thiệt một chút, trước tiên trốn vào bụng của Hắc Báo!"