TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1616: Ngụy thất hệ (3)

Lý Hạo nghe đến nỗi váng đầu hoa mắt, lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?”

“Vì sao không thể chứ?”

Hắc khải trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng sức mạnh của tân võ là trò đùa hay sao? Đương nhiên, đó là cường giả thông thiên triệt địa, từ xưa đến nay có lẽ… chỉ có một mình hắn đạt đến!”

“Là ai?”

Lý Hạo vô thức hỏi một câu, sau một khắc, dường như đã đoán ra được.

Quả nhiên, hắc khải cười, giọng điệu rất là phức tạp, có chút kiêu ngạo, có chút sùng bái, có chút lạc lõng: “Ai ư? Từ xưa đến nay, ai có thể thực sự bất bại, ai có thể thực sự vô địch chứ… có! Là Nhân Vương!”

Thật sự là có người bất bại!

Vô địch tại thế, tung hoành thiên địa, cường đại đến mức… mức độ mà con người không thể tưởng tượng, chỉ có thể vĩnh viễn nhìn lên mà thôi.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại cảm xúc.

Từ xưa đến nay, tung hoành thiên cổ, từ trước đến giờ không hề chiến bại!

Nhân Vương!

Giờ khắc này, những khôi lỗi kia cũng đã nghe thấy, trong nháy mắt, toàn bộ đại học võ khoa Viên Bình cứ như dâng lên một cỗ cảm xúc đặc thù, một cỗ cảm xúc không giống với Chiến Thiên Thành.

“Nhân Vương vô địch!”

“Vì vương mà tiến lên, chiến chiến chiến!”

“…”

- Ầm ầm!

Toàn bộ đại học võ khoa giống như sống lại, những khôi lỗi kia dường như nghe được gì đó, cảm nhận được gì đó, cũng không nói gì, lại là từng luồng lực lượng tinh thần, tung hoành thiên địa!

Cứ như muốn xé rách thương khung, rút kiếm tác chiến.

Chiến vì Nhân Vương!

Từng luồng từng luồng lực lượng tinh thần rung chuyển, tiểu thụ sớm đã run rẩy bất an, cây nhỏ biết… đây… đây chính là vị thành lập trường học kia, trước đó nó còn suy đoán, đến khi thấy được ảnh chân dung của đại đế lạc ấn trên thân hắc khải, nó đã đoán được.

Lúc này, hắc khải đề cập đến Nhân Vương, bọn khôi lỗi này bỗng nhiên áp chế không nổi bạo động, tiểu thụ biết ngay … nơi này, thật sự không tầm thường.

Đây chính là dòng chính của Nhân Vương!

Nhất định là vậy!

Cường giả cũng có họ hàng gần và họ hàng xa, học viên nơi đây, năm đó nhất định đều là người thề chết trung thành với Nhân Vương, hậu nhân đích hệ nhất mạch của Nhân Vương, hoặc là những vệ sinh trung thành.

Bọn Lý Hạo chỉ cảm thấy thiên địa sắp bị xé rách, bọn họ cũng sắp bị xé rách.

Từng chữ từng chữ thần văn lấp lóe, cứ như muốn nổ tung.

Giờ phút này, hắc khải quát: “Im lặng!”

Trong chớp mắt, thiên địa yên lặng.

Những khôi lỗi vừa nãy mất kiểm soát, tinh thần bạo động, giờ khắc này, trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, hắc khải lạnh lùng quát: “Phải học cách khống chế tâm trạng của bản thân!”

Khôi lỗi im lặng!

Mà bọn người Lý Hạo, sắc mặt sớm đã trắng bệch, có chút chấn động, có chút không dám tin tưởng, nơi đây… mỗi một vị khôi lỗi, cảm giác đều cực kỳ cường đại.

Đây là tình huống gì?

Trần Trung Thiên cảm thấy bản thân thật sự sắp tè ra quần, lúc này, run run rẩy rẩy, bờ môi trắng bệch, con mẹ nó… cả đời ta, cũng chưa từng gặp qua di tích nào khủng bố như vậy.

Địa phương nho nhỏ, mấy trăm khôi lỗi, mỗi một tôn mang đến cho lão một cảm giác… có lẽ… đều không yếu hơn bọn yêu thực kia.

Chuyện này sao có thể chứ?

Ông trời ơi!

Nơi này có hơn mấy trăm khôi lỗi!

Mà Lý Hạo thì nghĩ Cổ Nhân Vương thật siêu việt, sau vô số năm tháng, những người này đã chết từ lâu, chỉ còn lưu lại tinh thần lực, vậy mà còn sùng bái điên cuồng như vậy.

Chỉ đề cập Cổ Nhân Vương mà thôi, những người này đã trở nên bạo động.

Đúng vậy, người.

Giờ khắc này, Lý Hạo đã biết thật ra những khôi lỗi này đều là người, nhưng tinh thần lực tốt hơn so với bên Chiến Thiên quân kia một chút.

Bên kia thì chỉ có áo giáp che thân mà thôi.

Bên này, dường như giàu có hơn một chút, dùng khôi lỗi, mỗi một tôn khôi lỗi đều là chí bảo, cho nên những khôi lỗi người này, giữ được rất nhiều tinh thần lực, bởi vậy thực lực mạnh hơn một chút.

Đây là đám học sinh năm đó hay sao?

Lý Hạo hãi hùng!

Chỉ sợ đều là Tuyệt Đỉnh, mấy trăm học sinh, ai nấy cũng là Tuyệt Đỉnh sao?

Thậm chí là tồn tại Bất Hủ!

Đây… cũng coi như là học sinh sao?

Nếu Tuyệt Đỉnh vào Chiến Thiên quân, đại khái đều là sư trưởng, Bất Hủ chẳng phải là đoàn trưởng sao, vậy Đại Thánh…là quân đoàn trưởng sao?

Hắn lần này, mới có hơi rung động nhìn về phía hắc khải, trước kia không nghĩ đến, giờ phút này nhìn lại, vị này… chẳng lẽ cùng cấp bậc với quân Đoàn Trưởng của Chiến Thiên quân hay sao?

Một tòa đại học võ khoa có thể mạnh đến như vậy, còn là đại học võ khoa sao?

Hắn rung động, thực ra những lời nói của hắc khải cũng rất kinh động, lúc này thấy nội tâm của Lý Hạo dao động, đột nhiên cười nói: “Ngươi rất thú vị… tự mình… cố gắng lên!”

Dứt lời, trong nháy mắt biến mất.

Những khôi lỗi kia, cũng dồn dập biến mất.