TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1546: Quân Liệp Ma (3)

Dùng thương, nghĩ ngay đến Ngân Nguyệt Tam Thương.

Mặc dù Ngân Thương đã mất sớm, vẫn lưu lại uy danh, có mặt trong 36 anh hùng phổ của Ngân Nguyệt, vẫn dương danh khắp nơi.

Lưu Long khẽ nhíu mày: “Hà soái nên đóng quân không ra, không có mệnh lệnh, sao lại xuất hiện tại nơi này?”

“Mệnh lệnh? Ai mệnh lệnh? Cửu Ti hay là Hoàng Thất? Hay là… phủ Đô đốc Thiên Tinh?”

Lưu Long nhìn lão, khẽ ngưng mi, không phải y hiểu rõ, vị này muốn làm gì hay sao.

“Vậy Hà soái… đang chờ Đô đốc sao?”

“Có thể cho là vậy.”

Hà lượng cười cười, lại nhìn về phía Lưu Long, cuối cùng nhìn về phía quân Liệp Ma sau lưng y, than nhẹ một tiếng: “Không cần đoán, bản tưởng ở đây… chỉ là muốn nói… ta ở đây, các ngươi… không được bước vào Hình Pháp Ti một bước!”

- Ầm!

Giờ khắc này, bốn phương tám hướng, đều có chút chấn động.

Điên rồi sao?

Lưu Long cũng có chút bất ngờ, nhưng lại có thể lý giải, nhìn về phía lão tướng quân, khẽ cau mày nói: “Tội gì phải khổ như thế chứ? Hồ gia cũng không phải minh chủ! Thiên hạ đại loạn, Hồ gia khó tránh khỏi liên can, năm đó tướng quân cũng là người trong võ lâm…”

“Đúng vậy!”

Lão nhân cười: “Ngươi nói, ta năm đó là người trong võ lâm, cũng không phải chỉ có võ lâm Ngân Nguyệt mới là võ lâm! Không phân đúng sai, chỉ luận ân tình, Hồ gia giúp ta đăng đỉnh Thần Thông, trong loạn thế này… dù sao cũng phải nói chút tình nghĩa chứ?”

Đúng vậy, Hồ gia không phải là minh chủ gì cả.

Nhưng… năm đó ta cũng là người trong võ lâm.

Người trong võ lâm, nói cái gì thị phi đại nghĩa, chúng ta chỉ là một đám cuồng đồ liếm máu trên lưỡi đao mà thôi.

Hồ gia có ân với ta, như vậy là đủ.

Ta không phải là hiệp khách!

Ta là… người trong giang hồ!

“Người nào… dám chém đầu của ta?”

Hà Lượng bay lên không, thoải mái cười: “Nếu như Lý Đô đốc nể mặt, Hà mỗ chết cũng đáng!”

Giờ khắc này, phía sau, từng vị cường giả đằng không mà lên.

Quang Minh Kiếm, Nam Quyền phá không đến.

Vợ chồng Dương Sơn, Tần Liên cũng nhanh chóng phá không đến, ai cũng có chút kích động, chém giết Hà Lượng cũng coi như lập được một công trạng cho phủ Đô đốc Thiên Tinh khai phủ.

Vào thời khắc này giọng nói truyền đến, đó là âm thanh của Lý Hạo.

“Lưu Đoàn Trưởng.. ngươi lên đi!”

Đám người giật mình, ai?

Sau một khắc, trong đám người, Lưu Long tiến về phía trước một bước, đám người rung động không hiểu.

Có ý gì chứ?

Để Lưu Long chịu chết hay sao?

Đùa gì vậy!

Lưu Long bước vào uẩn thần không lâu, có thể giết Tam Dương, Húc Quang mà nói, có lẽ cũng miễn cưỡng… là loại rất miễn cưỡng, có lẽ… có thể sao?

Đám người không chắc chắn?

Cho dù ngươi bảo Hách Liên Xuyên lên, cũng mạnh hơn Lưu Long một chút.

Người ta tốt xấu gì cũng đã bước vào Húc Quang!

Lưu Long mặc dù là phó soái hiện tại của quân Liệp Ma, thế nhưng... rất nhỏ yếu.

Giờ phút này, Hà Lượng cũng cười: “Đô đốc xem thường Hà mổ như vậy sao, nhất định phải làm nhục Hà mỗ sao?”

Lưu Long là thực lực gì, lão biết rất rõ.

“Không, là rất xem trọng!”

Một khắc sau, Lý Hạo đạp không đến, thản nhiên nói: “Ngươi nói đúng, ngươi là người võ lâm, người giang hồ, không quản đúng sai, chỉ xem ân tình, không coi là sai! Hồ gia không còn nữa, ngươi muốn tiễn đưa ân chủ, giữ lấy gia nghiệp, ta cũng có thể lý giải… cho nên, tiễn ngươi một đoạn đường, để con cháu của Ngân Thương, phó soái quân Liệp Ma, tiễn ngươi một đoạn… ta đã rất nể mặt ngươi rồi!”

Hà Lượng nở nụ cười!

“Nói như vậy.. ngược lại là vinh hạnh của Hà mỗ rồi!”

“Chính là như vậy!”

Lý Hạo nhìn về phía Lưu Long: “Giết hắn, nếu như quân Thiên Phạt dám động đậy… sẽ tiêu diệt toàn bộ quân Thiên Phạt!”

“Vâng!”

Quát lớn, một khắc sau, Lưu Long bay lên không, giờ phút này, Lưu Long bạo hống: “Kết trận!”

- Ầm!

Hơn ngàn quân sĩ, nhao nhao kết trận, trong nháy mắt, khí huyết dâng lên, long trời lỡ đất, hắc khải phát ra từng đợt quang huy.

Lưu Long bạo hống, tay cầm búa ngắn, bổ ra một búa!

- Ầm!

Hà Lượng cũng chấn động trong lòng, trường thương phá không, Thần Thông bộc phát, kim hỏa chói lọi không trung!

Giờ phút này, bốn phương tám hướng, có thêm một số cường giả, có người chấn động: “Quân trận sao!”

“Chỉ là mới vào Uẩn Thần… chỉ có thể so với Tam Dương đỉnh phong mà thôi…”

Lưu Long là Tam Dương đỉnh phong, giờ phút này một búa phá trời!

- Ầm!

Sóng nước ngập trời, chín tầng sóng chồng lên nhau.

Cửu Đoán Kình!

Trường thương búa ngắn, giao nhau trên không, Lưu Long vậy mà không rơi vào thế hạ phong, tất cả người xem đều há hốc mồm, hai ngàn quân sĩ phổ thông bày trận, thế mà khiến một vị Tam Dương đỉnh phong có thể ác chiến với Thần Thông!

Cái này… quả thực không thể tin được!

Mà âm thanh của Lý Hạo, vang vọng toàn thành: “Người bình thường thì đã sao? Hai ngàn người bình thường, nếu làm đúng cũng có thể giết chết Thần Thông! Dân tâm không thể trái, dân ý không thể trái, đại thế cuồn cuộn, nào phải bọn người các ngươi có thể châu chấu đá xe?”

Dứt lời, hai ngàn quân sĩ nhao nhao hét to!

“Giết!”

Sát ý ngập trời!

Một tiếng ầm vang, một búa bổ ra trời đất!

Lưu Long bạo hống, búa ngắn trong nháy mắt tăng vọt, liên tiếp chém ra trên trăm búa, ầm vang, trường thương đứt gẫy…