TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1543: Bốn phương chấn động (6)

Mắng bên Tài Chính Ti, đương nhiên cũng đang mắng áo choàng màu đỏ.

Nếu biết đại học võ khoa Viên Bình có lai lịch rất lớn, sao không nói sớm?

Nhất định phải để sau mới nói, nơi này lai lịch rất lớn.

Nếu chuyển sang nơi khác, có lẽ không phải kết quả như vậy.

Áo choàng màu đỏ cũng không nói gì, y biết Ánh Hồng Nguyệt đang chỉ gà mắng chó. . . nhưng việc này là do quá bất ngờ, ai mà biết bên kia còn có cường giả trấn thủ cơ chứ?

Hơn nữa. . . tình huống hiện giờ không rõ, có lẽ chỉ là một vị Tuyệt Đỉnh?

Lại không thể nào xâm nhập dò xét, mọi thứ đều là ẩn số.

Áo choàng màu đỏ biến mất.

Ánh Hồng Nguyệt yên lặng nhìn, hồi lâu, khẽ cười cười, cũng tốt!

Cứ luôn kiềm chế ta, bây giờ trơ mắt nhìn Lý Hạo quật khởi. . . ta xem ngươi đối phó ra sao?

. . .

Một ngày này, đại giang nam bắc, bốn phương tám hướng, đều thu được tin tức.

Chấn động thiên hạ!

Bạch Nguyệt thành.

Triệu thự trưởng cười!

Nhìn về phía Hoàng Vũ, nhìn về phía Khổng Khiết, hồi lâu, mở miệng nói: "Chuyện này vượt quá dự liệu của ta, xem ra. . . loạn Ngân Nguyệt không còn xa! Chuẩn bị sẵn sàng, mời các vị lão tiền bối rời núi, Ngân Nguyệt. . . cũng phải chuẩn bị mở rộng cửa đón khách!"

Khổng Khiết liếc nhìn ông ta, một lúc sau mới nói: "Đừng nói với ta, những lão quỷ kia rất khó đối phó, có mấy vị. . . sau khi biết tin tức của Lý Hạo, đã sớm chạy rồi! Ngươi cũng biết, những tiền bối võ sư Ngân Nguyệt này, đã sớm không nhẫn nại được, ta có thể quản được bọn hắn? Ngươi kêu Hầu Tiêu Trần đi, ta không quen thuộc bọn hắn lắm. . ."

". . ."

Triệu thự trưởng yên lặng nhìn y, hồi lâu, chậm rãi nói: "Vậy ngươi nói cho ta. . . ngươi đến cùng để làm gì?"

Khổng Khiết tức giận nói: "Ta có cái rắm dùng! Sớm biết Thiên Tinh thành cơ hội nhiều như vậy, ta hắn đã sớm đi qua, ngươi nhìn bây giờ đi, Thần Thông đều thành cặn bã, lão tử còn ở lại chỗ này băn khoăn muốn thành siêu năng, thành Thần Thông hay không. . . Ngươi nhìn Hồng Nhất Đường đi, đi theo khắp nơi. . . hắn đó, sắp thành cường giả đỉnh cấp đương thời, ngươi cứ ngăn mãi, lão tử không muốn làm!"

". . ."

Triệu thự trưởng nhìn y: "Ngươi muốn chạy?"

"Sao nào?"

Khổng Khiết tức giận nói: "Hầu Tiêu Trần đi, lão Chu đi, thì không cho ta đi?"

"Không cho!"

"Ta. . ."

Triệu thự trưởng cũng đầu lớn như cái đấu, rất lâu sau mới nói: "Chớ đi, ta dùng bảo bối cho ngươi bão hòa khóa siêu năng khác, toàn bộ bão hòa, ngươi phát hiện bao nhiêu bão hòa bao nhiêu, ngươi cũng không yếu, hiện tại bọn hắn đi cũng tốt, tiết kiệm tài nguyên, ta cho ngươi hết!"

Ngươi cũng đừng đi!

Nếu ngươi cũng chạy. . . vậy chẳng lẽ chuyện nhỏ chuyện lớn gì, đều phải để ta làm.

Chuyện như đánh nhau, đương nhiên là thích hợp võ phu hơn.

Khổng Khiết sờ cằm, một lúc sau mới nói: "Nhưng bên Lý Hạo có kiếm năng. . ."

"Hắn quen ngươi sao? Hắn cho ngươi dùng sao?"

"Vì sao không cho?"

Khổng Khiết khó chịu nói: "Ta cũng gia nhập Thiên Tinh phủ đô đốc, có gì ghê gớm?"

". . ."

Triệu thự trưởng tằng hắng, dỗ dành: "Đừng như vậy, bằng hữu cũ không nhiều lắm, tại đây, tối thiểu ngươi quen thuộc. . . như thế đi, ta cho ngươi thêm ít nước suối sinh mệnh."

"Bao nhiêu?"

"10 giọt."

"Ngươi nằm mơ đi, ngươi tưởng ta không biết hả, thời điểm lão Chu ra đi, Lý Hạo bỏ ra 200 giọt đào hắn!"

"Ngươi đáng cái giá này sao? Ngươi hỏi Lý Hạo, 10 giọt hắn cũng không muốn đào ngươi, bằng không, như thế nào không có tìm ngươi?"

". . ."

Lời này quá tổn thương tự ái rồi!

Khổng Khiết đứng dậy, nhìn ông ta, cắn răng: "Ngươi đừng hối hận!"

"Đừng, Tiểu Khổng, ta chỉ đùa thôi, 20 giọt. . . thật không có nhiều. . . nếu như mà có, ta cho ngươi hết!"

Khổng Khiết hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại: "Buổi chiều đưa tới toàn bộ cho ta, cứ như vậy đi, lão tử giờ cũng không phải không có chỗ để đi!"

Dứt lời, xoay người rời đi.

Triệu thự trưởng chờ y đi, vỗ bàn cái đốp, có chút nổi nóng: "Từng đứa. . . Thiên Tinh thành là địa phương tốt sao? Thật coi chỗ kia là đất lành rồi hả?"

". . ."

Ở bên cạnh, Hoàng Vũ suy tư một lúc, nói: "Lão Triệu, phần của ta. . . cũng nên gấp bội, gần đây ta muốn khổ tu."

"Không phải, ta nói lão Hoàng. . ."

Hoàng Vũ đứng dậy, cũng không quay đầu lại: "Buổi chiều cũng đưa tới phần của ta, bằng không. . . Ta cũng không phải không có chỗ để đi!"

". . ."

Bọn người vừa đi, Triệu thự trưởng chửi ầm lên.

Thật sự nhịn không được!

Thế nào?

Ngân Nguyệt nghèo thì sao nào?

Người ta Lý Hạo tại Thiên Tinh thành lăn lộn vui vẻ sung sướng, vậy cũng không liên quan gì với các ngươi, làm gì, còn lấy Lý Hạo ép ta?

- Phi!

Cái rắm cũng không cho, ta xem các ngươi có đi hay không?

Đi thì tiết kiệm cho ta!

Các ngươi không rõ tình huống của Ngân Nguyệt sao?

Bên này một đống kẻ tham ăn, có vài bảo bối đã sớm thôn phệ hết, có thể đến phiên chúng ta sao?

"Một đám khốn nạn!"

Hung hăng mắng một lúc, lúc này ông ta mới dễ chịu một chút, một hồi lâu, hừ hừ: "Gấp bội đúng không. . . cũng được, sau này để các ngươi đẹp mắt!"

Nói tới nói lui, vẫn vô cùng hậm hực.

Làm gì, từng kẻ đều sẽ đi ăn máng khác rồi hả?

Tên Lý Hạo kia. . . ai, thực sự gây phiền toái cho ta!