Trong sách, đề cập đến một số việc, ví như nàng có một vị ca ca, rất thương yêu nàng, thường xuyên mua đồ ăn cho nàng.
Ví như nói, nàng có một sủng vật là một con mèo, rất đáng yêu, nhưng rất thích ngủ nướng, còn đặc biệt thích ăn, mỗi lần đều ăn rất nhiều, ăn đến nỗi nàng không còn gì để ăn.
Ví như nói, nàng có rất nhiều trưởng bối yêu thương nàng, nhưng nàng biết, bởi vì ca ca của nàng là một thiên tài, tất cả mọi người thích nàng cũng bởi vì yêu chim yêu cả lồng mà yêu thích nàng, nàng biết tất cả, nhưng cũng không để ý.
Còn ví như nói, nàng có khoảng thời gian, rời khỏi ca ca của mình, để đi theo Lý lão sư, nàng khóc rất lâu, khoảng thời gian đó, nàng rất nhớ nhà, sau này nàng ở chỗ đó, giết rất nhiều người, nhưng nàng cũng không nói cho ca ca biết.
Về sau… hết rồi.
Chỉ có như vậy.
Một quyển sách, toàn bộ đều là những việc vặt này, Lý Hạo lật lên lật xuống, lật trái lật phải…
Mù mờ!
Hắn thật sự mù mờ!
Hắn nhìn Hồng Nhất Đường, Hồng Nhất Đường sờ sờ cằm, rất lâu sau mới nói: “Chúng ta… dường như… đã bị lừa mất rồi?”
“….”
Lý Hạo ngây người: “Đến mức này sao?”
Hắc khải có phải là rảnh quá rồi không?
Con mẹ nó ta giờ thật muốn giết chết nó!
Ngươi làm ra vẻ thần thần bí bí, chúng ta còn ngỡ rằng ngươi đã nhận ra chỗ sai của mình, chỉ cho chúng ta một số chỗ tốt, không ngờ… ngươi cho chúng ta xem một quyển ghi chép hồi ức?
Đây là cái gì?
Cũng không có trình bày bất cứ đại đạo gì, cũng không có bất cứ tin tức gì của võ đạo, nhắc đến giết người, cũng chỉ sơ lược, ngay cả công pháp cũng không hề nhắc tới, phần lớn đều đang kể lể, vả lại bài văn này viết rất vô vị.
Ví như ăn bữa cơm cũng có thể viết nửa ngày, sau đó, lúc đại chiến thì chữ viết vỏn vẹn hai chữ, đã thắng!
“…”
Cái quỷ gì thế này!
Cho dù trong lúc đại chiến ngươi miêu tả chút quá trình, miêu tả một chút chiêu thức, có lẽ đối với bọn ta cũng có chút trợ giúp, kết quả… chỉ như vậy thôi sao?
Lý Hạo thiếu chút nữa thì tức hộc máu!
Hồng Nhất Đường có chút suy tư: “Vị này… cũng không cần thiết nhiều lần kích thích chúng ta như vậy? Có mưu đồ gì?”
Lão cũng cầm quyển sách lên nhìn một hồi, suy tư nói: “Có lẽ có tầng kép!”
Lý Hạo gật đầu, vội vàng tra xét lại, thế nhưng… vẫn không thu hoạch được gì.
“Đốt đi có thể xuất hiện bí tịch không?”
Lý Hạo nhìn lão, Hồng Nhất Đường khẽ nhíu mày: “Có thể đốt không?”
“Có thể, nó cũng không nói không được đốt?”
Nói xong, trên tay Lý Hạo toát ra hỏa diễm… sự thực chứng minh, hắn đã suy nghĩ quá nhiều, hỏa diễm vừa dính vào thư tịch, trong nháy mắt bị dập tắt.
Ánh mắt Lý Hạo biến động: “Hiểu rồi! Quyển sách này… bản thân nó chính là bảo vật!”
Lần này, hắn đã hiểu.
Quyển sách này, vốn là thần binh.
Thì ra là muốn tặng thần binh cho chúng ta!
Nói xong, Lý Hạo có chút hối hận: “Đáng chết, vẫn là bị nó lừa rồi, một quyển sách là một kiện thần binh, y để chúng ta cùng chọn… nói không chừng là cố ý khiến cho chúng ta trở mặt, đẳng cấp của quyển sách này có lẽ rất cao, nó muốn chúng ta trở mặt cướp đoạt lẫn nhau!”
Đang nói, một tiếng than thở truyền đến, có chút bất đắc dĩ: “Sách… đích thực có thể coi như thần binh! Nhưng sách lại không thể mang ra ngoài… xem kĩ chút đi! Định tâm trở lại, ta tin tưởng, sẽ có trợ giúp đối với các ngươi!”
Là âm thanh của hắc khải.
Trong lòng Lý Hạo khẽ nhúc nhích, vấn đề không nằm ở chỗ đẳng cấp của quyển sách hay sao?
Vậy thì là vì cái gì?
Hắn cẩn thận xem qua xem lại một lúc lâu, còn dùng đến Tàng Đầu pháp, Cách Nhất pháp, Đảo Tự pháp…
Xáo trộn cả văn tự, nhìn một chữ đầu, lại nhìn một chữ cuối, lại nhìn cách nhau một chữ…
Xem đi xem lại, vẫn không có chút thu hoạch gì.
Lý Hạo đau cả đầu.
Đây đích thực là không phải đùa với chúng ta chứ?
Hồng Nhất Đường, nhìn kĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Tĩnh tâm quan sát, đừng nghĩ những thứ khác.”
Tĩnh tâm sao?
Lý Hạo thật ra không cách nào tĩnh tâm được.
Nhưng sau khi nghe Hồng Nhất Đường nói như vậy, có lẽ có hàm nghĩa gì đó, hắn vẫn yên tĩnh lại, không còn ôm lấy oán hận nữa, dù sao cũng là thu hoạch bất ngờ, có hay không, cũng không sao cả.
Tiếp tục xem sách, Lý Hạo dường như đã trở về đến thời điểm ban đầu trong cổ viện, cùng với lão sư nghiên cứu một số cổ tịch.
Không nói câu chuyện của quyển sách này như thế nào, không nói kiểu chữ như thế nào, nhưng ít ra văn tự cổ đại, viết đơn giản ngay thẳng, ngược lại rất thích hợp lấy ra làm tài liệu giảng dạy.
Cũng không có những lời nói thâm sâu gì, rất thích hợp người mới học văn tự cổ đại sử dụng.
Lòng trầm lại, Lý Hạo cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếp tục xem, cũng không có sự không kiên nhẫn như trước đó nữa.
Nhìn một hồi, Lý Hạo cảm thấy có chút hoa mắt, nhìn quá lâu rồi sao?
Cũng không đến nỗi như vậy chứ.
Dụi dụi con mắt, lần nữa xem tiếp, dần dần, Lý Hạo đứng dậy có chút khác thường, hắn nhìn chằm chằm một chữ, dần dần, cái chữ này dường như là còn sống, có thể động đậy.
Cái quỷ gì đây?
Lại định tâm mà nhìn, lại không còn động rồi.