Hắc khải đưa hai người đi lên trên, lầu các giống như nối liền thiên địa vậy, cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng bước vào một không gian nho nhỏ tối tăm.
Nơi đây, chỉ có một quyển sách.
Đúng vậy, chỉ có một quyển.
“Viên Bình ký sự.”
Lý Hạo nhìn thoáng qua thư tịch, sững sờ một lát, thứ.. thứ gì thế?
Một quyển truyện kể hay sao?
Hắc khải nhìn thoáng qua thư tịch, dường như đang nhớ lại gì đó, hồi lâu mới nói: “Quyển sách này, là do hiệu trưởng năm đó đích thân viết, sau khi viết, đã nhờ Nhân Vương biên tập lại…”
Lý Hạo chấn kinh!
Nhân Vương… đích thân biên tập hay sao!
Đại học võ khoa Viên Bình rốt cục có lai lịch gì?
Hắc khải đột nhiên cười: “Đương nhiên, quyển sách này, thực ra… thực ra cũng là hiệu trưởng mô phỏng thủ đoạn của một vị cường giả mà thôi, giờ đây hiệu trưởng cũng không còn nữa, có thể không chút kiêng kỵ bàn luận.”
Lý Hạo có chút hiếu kỳ, nhìn nó: “Ý của tiền bối là… quyển sách này… đạo văn hay sao?”
“Khụ khụ… không thể nói như vậy!”
Hắc khải nở nụ cười: “Không tính là đạo văn, chỉ là… một chút thủ đoạn, giống với một vị cường giả thời thượng cổ, vị cường giả kia… rất cường đại! Chỉ đáng tiếc… cuối cùng đã vẫn lạc.”
“Vẫn lạc sao?”
Cường đại, vẫn sẽ vẫn lạc sao?
Lý Hạo có chút không cho là đúng.
Hắc khải có chút hoài niệm: “Không nên cảm thấy, vẫn lạc là kẻ yếu! Hoàn toàn ngược lại… vị kia dù đã chết đi vố số năm tháng, vẫn tạo dựng nên tân võ sau này, Nhân Vương rất mạnh mẽ, lúc đầu cũng là nhờ vài thủ đoạn mà vị kia lưu lại. Chiến Thiên Thành là một chi truyền thừa của Huyết Đế Tôn, mà Huyết Đế Tôn… có quan hệ cực kỳ phức tạp với vị kia, nghiêm túc mà nói, hai chữ Chiến Thiên của Chiến Thiên Thành là đại biểu cho vị cường giả chí tôn đã vẫn lạc kia, hắn từ lúc khai thiên lập địa cho đến nay, đã lưu lại những vết tích không thể xóa nhòa!”
Thấy nó trực tiếp đề cập đến danh hào của Đế Tôn, Lý Hạo nhịn không được nói: “Ngươi… tiểu thụ tiền bối nói, tôn hào của một số cường giả, đều không thể đề cập….”
Hắc khải cười: “Đây là đại học võ khoa Viên Bình, không thành vấn đề, đương nhiên, ở bên ngoài, ở những nơi khác… tốt nhất không nên đề cập! Đại học võ khoa Viên Bình có chút đặc thù, mặc dù không lưu lại vật gì tốt, cũng không lưu lại bất kỳ tồn tại chí cao vô thượng nào… nhưng nơi đây có đạo uẩn đặc thù lưu chuyển, ngoại giới vốn không thể cảm giác được.”
Những lời này, ẩn giấu quá nhiều thứ!
Giờ khắc này, hai người đều nhìn về phía quyển sách kia.
Trông có vẻ rất bình thường.
Cũng không có chỗ đặc biệt nào.
Nhưng hắc khải nói, sẽ có trợ giúp bọn họ, vả lại… nghe nói còn tham khảo một số thủ đoạn của cường giả chí tôn, Đế Tôn của Chiến Thiên Thành, Lý Hạo hẳn đã thấy qua hai chữ “Chiến Thiên”, vị cường giả đó lưng đeo trường cung, tay cầm huyết đao, chính là Huyết Đế Tôn sao?
Hắc khải này còn nói hai chữ “Chiến Thiên”, thực ra là đại biểu cho vị đã vẫn lạc kia.
Làm cho Lý Hạo có chút hồ đồ.
Đương nhiên, đây không phải là mấu chốt.
Quan trọng là quyển sách này, có thể sẽ rất lợi hại.
“Hai người các ngươi tự quyết định đi, là lựa chọn quyển sách này, hay là lựa chọn những quyển sách khác… lần này, ta cho các ngươi ban thưởng đặc biệt này… lần sau sẽ không có cơ hội như vậy.”
Lý Hạo nghĩ nghĩ, vẫn quyết định: “Lấy quyển này!”
“Ta cũng vậy!”
Hồng Nhất Đường gật đầu.
Cảm thấy hắc khải không cần thiết phải gạt bọn họ, dù sao những bí thuật trân quý khác cũng có thể tùy ý lựa chọn, có cần phải cố ý lừa gạt bọn họ không?
Vả lại, quyển sách này có thể đơn độc giấu trong một tầng lầu, vừa nhìn là biết không phải đơn giản.
Hắc khải lần nữa nở nụ cười: “Vậy thì tốt, hai vị… cứ từ từ mà xem!”
Nói xong, hắc khải liền biến mất.
Chờ nó biến mất hẳn, Lý Hạo đột nhiên nói: “Lời cuối cùng… của nó có ý nghĩa sâu sắc, là ý gì đây?”
“Không rõ.”
Hồng Nhất Đường lắc đầu, cười khổ: “Aii da, ở đây… chúng ta chỉ giống như con kiến, đừng nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được! Nếu người ta muốn giết chúng ta, chúng ta cũng không có chút sức kháng cự nào.”
“Để sau này xem sao!”
Lý Hạo cũng không chán nản, cười nói: “Sau này từ từ mới nói! Chúng ta mới tu luyện không bao lâu mà?”
Hồng Nhất Đường bật cười, cũng không nói thêm gì.
Giờ phút này, cả hai đều ngồi xuống, Lý Hạo nhìn về thư tịch đặt trên bàn kia, quyển sách này, trước đây hình như cũng có người ngồi xem tại đây.
“Viên Bình ký sự”, cảm giác hơi giống nhật ký hoặc là văn hiến ghi chép gì đấy.
Không biết có gì đặc thù không.
Lý Hạo lật xem thư tịch, có chút nao nao.
“Khi còn bé, trong nhà rất nghèo, rất hi vọng có thể ăn được vài miếng ngon, nhưng khi đó không có tiền, mãi đến khi ca ca trở thành võ giả, kiếm được tiền… ta liền có tiền tiêu vặt, có thể mua những thứ mình thích, khi đó rất hạnh phúc…”
Lý Hạo lật xem, cả người trở nên ngây ngô.
Cái này dường như là một quyển sách truyện!
Không, là sách ghi chép hồi ức.
Ghi chép một vài chuyện vặt vảnh của một nữ nhân từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành.