“Giết!”
Một tiếng rống to, toàn bộ thần văn bạo liệt ra, vô số cường địch bốn phương tám hướng nhao nhao bị nghiền nát, khí tức của Lý Hạo cũng đạt tới đỉnh cao, một cỗ kiếm thế ngập trời hiện ra, hóa thân thành kiếm, quét ngang bốn phương!
Ầm ầm!
Một cường giả liên tiếp bị tiêu diệt!
Ngay sau đó, Lý Hạo xông về phía đại quân địch nhân, ầm ầm một tiếng nổ tung ra, trong nháy mắt bốn phương tám hướng tử thương vô số.
Thiên Kiếm cũng học theo, giận dữ gầm lên một tiếng, đại kiếm hoành không, một kiếm rơi xuống, hàng ngàn hàng vạn địch nhân lập tức hóa thành tro bụi.
Thân thể của Thiên Kiếm cũng bị nứt ra, mang theo một ít khó chịu, một ít cao ngạo, quay đầu nhìn về phía Hầu Tiêu Trần, nở nụ cười: “Đây mới là... Võ lâm!”
Oanh!
Nổ tung, hoàn toàn tiêu tán trên thế gian.
“Ù ù ù...”
Tiếng còi truyền đến, địch nhân nhanh chóng lui về phía sau như thủy triều, vô số địch nhân triệt để dọa vỡ mật, trên không trung còn có cường giả tồn tại, giờ phút này cũng không dám tiến lên nữa, nhao nhao lui về phía sau!
Dưới đất, Hầu Tiêu Trần không nói một câu nào, đuổi giết, một đường đuổi giết, y không biết rốt cuộc mình giết bao nhiêu người.
Y biết, đây là ảo cảnh, giết nhiều hơn nữa kỳ thật cũng vô dụng.
Tuy nhiên, y chỉ muốn giết người.
Tất cả đều đã chết!
Y không nghĩ thông suốt, vì sao chính mình chậm hơn Lý Hạo một bước?
Lý Hạo mới là hy vọng của thế hệ này, không phải sao?
Vì cái gì... Để lại cho ta?
Bởi vì ta yếu, hoặc vì... Ta chung quy vẫn là người trong quan trường, không phải hiệp khách trong mắt bọn họ?
Bọn họ... Chướng mắt ta, phải không?
Liệt Thần thương ý quét qua bốn phương, vô số quân địch bị y xé rách ngay trước mắt, giết, chỉ có giết chóc!
Phía sau, tiểu thụ cũng ngơ ngác nhìn, cắm rễ dưới lòng đất, lắc lư cành cây...
Lý Hạo chết rồi?
Nó hơi ngơ ngác, vậy ta phải làm gì?
Cùng Hầu Tiêu Trần trở về Ngân Nguyệt sao?
Hay là tiếp tục đi thủ vệ Đế cung?
Không biết qua bao lâu, bên tai Hầu Tiêu Trần cùng tiểu thụ vang lên thanh âm của Hắc Khải: “Quân địch đã lui, bên ta tổn thất chưa tới quá nửa, lần này chiến thắng! Xin chúc mừng hai người trở thành sinh viên chính thức của đại học võ khoa Viên Bình!”
Một người một cây, một trận hoa mắt, trong nháy mắt hiện lên trong một phòng học, Hắc Khải cũng ở đây, gã nhìn về phía một người một cây, thanh âm mang theo ý cười: “Hai vị... Xin chúc mừng!”
Hầu Tiêu Trần yên lặng nhìn gã, một lát sau, chậm rãi nói: “Kiếm của Lý Hạo, giày Truy Phong, còn có nhẫn trữ vật đâu?”
Hắc Khải có chút ngoài ý muốn: “Hắn chết rồi...”
“Ta biết, đồ vật đâu?”
Hắc Khảikhông nói gì cả, suy nghĩ một chút, một chiếc nhẫn trữ vật hiện lên, còn có một thanh kiếm và một đôi giày cũng đều hiện ra.
Hầu Tiêu Trần trực tiếp tiếp nhận, nhìn về phía Hắc Báo ở một bên: “Ta có thể mang nó đi sao?”
“Vậy thì không được...”
“Được rồi, ta và tiểu thụ sẽ rời khỏi đây...”
Y nhìn về phía tiểu thụ: “Tiền bối, tiến vào nhẫn trữ vật đi, chúng ta rời khỏi nơi này!”
Tiểu thụ có chút rung động: “Chúng ta... Cứ... Cứ như thế này đi luôn sao?”
Bọn họ Lý Hạo đều chết ở đây rồi!
Thanh âm Hầu Tiêu Trần đặc biệt bình tĩnh: “Nếu không thì sao?”
Tiểu thụ có chút im lặng, một lát sau, hóa thành một cây non biến mất trong nhẫn trữ vật, không còn động tĩnh nữa.
Hầu Tiêu Trần nhìn về phía Hắc Khải: “Phiền phiền tiền bối, đưa ta ra ngoài!”
Hắc Khải chậm rãi nói: “Không dừng lại một hồi ư? Ngươi phải biết, trở thành học viên chính thức sẽ có rất nhiều lợi ích đang chờ ngươi. Cũng không phải lừa ngươi, không cần ở đây quá lâu, nhiều nhất là một tháng, ngươi có thể chính thức bước vào tuyệt đỉnh... Cũng chính là cái gọi là Thất Thần Thông cảnh của các ngươi!”
Hầu Tiêu Trần lộ ra một nụ cười: “Không cần, ta nghĩ... Ta nên biết làm sao để mạnh mẽ hơn, cảm ơn ý tốt của tiền bối, đưa ta rời đi đi! Chẳng lẽ... Tiền bối muốn nuốt lời?”
“Tất nhiên là không!”
Hắc Khải nhìn y, một lát sau mở miệng nói: “Ngươi... Là muốn tìm ta báo thù?”
“Không, tiền bối hiểu lầm, không có ý này! Sinh tử chính là chuyện thường thấy trong võ lâm, huống chi... Ta cùng bọn họ... Trên thực tế, không phải là một loại người, ta là quan, họ là cướp!”
Hắc Khải như có điều suy nghĩ: “Hiểu rồi... Tất nhiên, cũng hy vọng ngươi có thể hiểu, ngay cả khi ngươi trở thành cái gọi là Thất Thần Thông, thì vẫn không phải là đối thủ của ta, năm xưa tuyệt đỉnh chân thần chết trong tay ta, rất nhiều rất nhiều!”
“Đó là tự nhiên!”
Hầu Tiêu Trần vẫn bình tĩnh như trước, cái gì cũng không nói.
Chờ đợi một hồi rồi, vẫn chậm chạp không thấy Hắc Khải hành động, khẽ nhíu mày: “Tiền bối... Ý ngươi là gì?”
Hắc Khải trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lắc đầu: “Không có ý gì, chỉ là đang phán đoán một vài thứ... Quên đi, quá phức tạp. Năm xưa có người nói, nhân tâm không nên khảo nghiệm. Lần này ngược lại là ta tự chủ trương, nhân tâm... Cũng rất khó để khảo nghiệm!”
Sau một khắc, trước mắt Hầu Tiêu Trần nhòa đi, giờ khắc này, hình như y mới chân chính tiến vào thế giới chân thật, y hơi ngẩn ra, có chút ngây người.
Mà bốn phía, Lý Hạo xoa xoa đầu, cũng đen mặt không nói một lời.
Hồng Nhất Đường cũng ngửa đầu nhìn trời.
Thiên Kiếm hình như có chút xấu hổ khó có được, không nhìn Hầu Tiêu Trần... Vừa rồi y nói, đây mới là võ lâm... Nói rất tiêu sái, giờ phút này, ngược lại rất xấu hổ, không nói gì.
Xung quanh, đám người Tiền Vạn Hào đều đang ở đây, Hắc Báo cũng ở đây, tất cả mọi người đều tò mò nhìn họ.
Tình huống gì?
Thành công chưa?