“Giết!”
Vô Sinh kiếm ý, hủy diệt tất cả, đâm kiếm giết ra, Thần Thông bạo phát, thủy hỏa nổ tung, thần văn giống như trận pháp, vờn quanh tứ phương, ầm ầm ầm!
Một loạt kiếm chiêu bộc phát.
Lý Hạo giống như ma quỷ, tốc độ vô cùng nhanh, một kiếm lại một kiếm.
Một khắc sau, trong lúc mọi người còn hoa mắt, thậm chí cảm thấy xuất hiện mấy Lý Hạo.
Một người thì toàn thân bốc hỏa, một người thì toàn thân đều là nước, một người thì giống như lôi đình, một người thì giống như gió lốc, một người toàn thân đầy kim quang…
Giờ phút này, giống như rất nhiều Lý Hạo đang cùng nhau xuất thủ.
Tinh Không Kiếm một kiếm lại một kiếm, không biết mệt mỏi.
- Đùng đùng đùng!
“Trương Viễn” không ngừng lùi lại, trên gương mặt màu đỏ kia có một chút sợ hãi, gã đã bị khắc chế.
“Y” vô cùng mạnh mẽ, giờ phút này lại không có cách nào đánh trả, vả lại huyết mạch Hồng gia trong cơ thể đang tiêu hao, chùy Hồng gia cường đại, dường như không thể mang đến cho “y” bất kỳ sự đảm bảo nào.
“Không được qua đây!”
Lúc cảm nhận được bọn người Thiên Kiếm sắp đến, Lý Hạo nộ hống: “Đi diệt sát yêu thực!”
3 người cũng không nói thêm lời nào, trong nháy mắt biến mất, ầm!
Đại chiến trong không trung bộc phát, lần này so với trước đó càng kịch liệt hơn, 3 người liên thủ, cũng không phải là đối phó toàn bộ, mà để đối phó phân thân của yêu thực, mà tiểu thụ lấy một địch ba, trong nháy mắt kiến lập ưu thế.
Một góc của đế cung, lần nữa hiện ra.
- Ầm!
Một tôn yêu thực trong nháy mắt bị trấn áp vỡ nát, tiểu thụ có chút ảm đạm, một góc đế cung lần nữa biến mất, nhưng lần này, càng dễ dàng hơn lúc trước, còn lại 3 tôn phân thân của yêu thực, đều có chút tuyệt vọng.
Mặc dù không phải chết thật, nhưng tổn thất lần này quá lớn, mấu chốt là tin tức còn chưa cách nào truyền về được.
- Răng rắc!
Một tiếng vang giòn giã, không phải từ không trung truyền đến, mà là từ dưới đất.
Lý Hạo một kiếm đâm vào trong cơ thể Hồng Ảnh!
Dường như có cái gì đang nứt ra, tiểu kiếm điên cuồng thôn phệ lực lượng Hồng Ảnh, Hồng Ảnh giãy giụa kịch liệt.
“A Hạo, là ta a…”
“A Hạo, ta là Tiểu Viễn a!”
Hồng Ảnh rung động kịch liệt, bên trong Tinh Không Kiếm, một cỗ lực thôn phệ cường hãn bộc phát, Lý Hạo im lặng nhìn Hồng Ảnh, nhìn Tiểu Viễn, trong nháy mắt, khuôn mặt lại biến thành bộ dạng của cha hắn.
“Tiểu Hạo!”
Trên khuôn mặt hiền hòa của phụ thân, mang theo chút dữ tợn: “Ngươi muốn giết cha sao? Tên nghiệt tử nhà ngươi!”
Một giây sau, lại hóa thành bộ dạng của mẹ hắn: “A Hạo, ngươi thay đổi rồi sao? Ngươi quá độc ác… chúng ta còn sống… chúng ta chưa chết, chúng ta chỉ là bị bao vây bên trong những con quái vật này… A Hạo, ngươi muốn giết chúng ta hay sao?”
Hồng quang trong mắt của Lý Hạo hiện ra!
Giờ khắc này, đôi mắt của hắn giống như ngọn lửa, đôi mắt màu máu xuyên thủng mọi thứ, tất cả những ảo giác kia, tất cả những quấy nhiễu tinh thần kia, trong nháy mắt triệt để bị công phá.
Giờ khắc này, hắn dường như vừa mới phát hiện ra tác dụng của đôi mắt này.
Nó khiến ta nhìn thấu tất cả mọi hư ảo!
Đây chính là một đôi thiên nhãn!
Thiên nhãn chân chính!
Cho đến hôm nay, Lý Hạo mới hiểu được, đôi mắt này rốt cục có tác dụng gì, cái gọi là nhìn thấu thực lực kia, cũng chỉ là tác dụng phụ thôi, tác dụng thật sự là, để hắn thấy rõ bản chất của tất cả mọi vật.
Nhìn thì giống như vô dụng, nhưng Lý Hạo biết, cái này có lẽ mới là cái mà hắn cần nhất.
Ví như thời khắc này vậy!
Tất cả hư ảo, đều là giả.
Tình huống thực sự là, Chanh Nguyệt lộ ra sắc mặt ai oán, ả biết Ánh Hồng Nguyệt vì vào để Chanh Nguyệt đến đây.
Bởi vì nàng là Hắc Quả phụ.
Nhền nhện đen!
Là tồn tại có thể xuyên thấu lòng người nhất, Hồng Ảnh gì đó, chỉ là chút ý thức hỗn loạn của khôi lỗi mà thôi, tất cả mọi thứ rõ ràng đều do Chanh Nguyệt điều khiển.
Người này là kẻ đứng trong 36 anh hùng phổ của Ngân Nguyệt, chiến lực có lẽ không phải là mạnh nhất, nhưng lại có khả năng trèo lên trên bảng…. lần này, Lý Hạo đã hiểu tại sao.
“A Hạo…”
Chanh Nguyệt còn đang kêu rên, sau một khắc, một bàn tay giống như cái vòng sắt, nắm lấy cổ họng của ả, răng rắc… dùng lực bóp chặt!
“Hắc Quả Phụ … ngươi nói xong chưa?”
Lý Hạo bóp cổ ả sắp gãy, Lý Hạo đâm kiếm vào tim ả, Hồng Ảnh điên cuồng giãy giụa, cũng không làm nên chuyện gì, Lý Hạo cười nói: “Thay ta cảm ơn Ánh Hồng Nguyệt, lực lượng của Hồng Ảnh quả thực là rất tốt, rất thơm!”
Giờ khắc này, trên khuôn mặt Chanh Nguyệt lộ vẻ không tin tưởng nổi, lộ ra vẻ sợ hãi, cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Làm sao có thể?
“Ngươi biết không? Trong số 36 anh hùng, chỉ có ngươi, ta cảm thấy không xứng đáng!”
“Đúng là tiện nhân!”
Lý Hạo rất ít khi mắng chửi người khác như vậy, giờ khắc này, lại là mắng một tiếng, “Đúng là hạ tiện!”
- Răng rắc!