Ba vị Ti trưởng khác, cũng nhao nhao xuất thủ, miệng phun máu tươi, không chỉ đơn độc ngưng tụ một chữ, mà là máu tươi tràn vào trong chữ lớn kia, trấn!
Cái chữ này, nghe nói là cường giả đỉnh cấp của cổ văn minh truyền thừa xuống, là tuyệt học mạnh nhất trong tuyệt học trấn tinh, trấn áp tất cả kẻ địch.
Nhưng bọn chúng không phải là cường giả vô địch năm đó.
Bây giờ, cũng không phải là thời đại của bản nguyên đạo.
Chữ “Trấn” vừa ra, Địa Phúc Kiếm quát lạnh một tiếng, chữ “kiếm” treo trên bầu trời, trong nháy mắt, bộc phát ra một cỗ hào quang sáng chói không gì so sánh được, nguyên bản tứ hệ Thần Thông lôi, hỏa, thổ, kim trong nháy mắt hiển hiện.
Không chỉ như thế, trong cơ thể Hồng Nhất Đường dường như có vô số nước suối sinh mệnh vỡ nứt ra, một khắc sau, một cỗ mộc ý nứt ra.
“Ngũ hệ…”
Sắc mặt của Tiền Vạn Hào tái xanh!
- Ầm!
Chữ “kiếm” xé rách trời xanh, ầm!
Chữ “trấn” trực tiếp bị nứt ra, trong nháy mắt vỡ vụn, bốn vị Ti trưởng đều bị trọng thương, mà vào giờ khắc này, liệt thần thương ý xé rách hư không, một đầu Hỏa Phượng từ trong hư không hiển hiện, tốc độ nhanh đến cực hạn, cứ như trong nháy mắt đã xé rách gì đó!
Tần Quảng vương còn muốn triệu hoán thứ gì đó, còn đang mưu tính điều gì, nhưng giờ phút này, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn về phía kẻ âm thầm kia… bờ môi có chút mở ra.
Tại sao là ta chứ?
Tứ đại Ti trưởng đang ngăn cản các ngươi, ta núp ở phía sau, tại sao lại chọn ta chứ?
Hầu Tiêu Trần ho khan, tiếng ho khan giống như bùa đòi mạng, lão lộ ra nụ cười nhàn nhạt, cầm trường thương trong tay, liệt thần thương ý giống như hỏa diễm thêu đốt, trên thân bộc phát ra hỏa năng, kim năng bộc phát, mang theo một chút thản nhiên.
“Ngươi giết chóc quá nhiều, sát khí quá nặng… liệt thần thương ý đương nhiên sẽ tìm kiếm những người giết chóc nhiều như ngươi!”
Lão đưa ra giải thích, không phải ta muốn giết ngươi, mà là thương của ta muốn giết ngươi!
“Á Á Á!”
Tiếng quát vang lên, Tiền Vạn Hào bạo hống, một quyền đánh lùi chữ “kiếm” thần văn, toàn thân đẫm máu, nhưng gã cũng đưa ba vị Ti trưởng còn có mấy người của thành siêu năng và Phù Đồ sơn chủ nhanh chóng lui lại, bạo hống nói: “Trốn trước… trốn vào trong toà kiến trúc!”
Dứt lời, xoay người bỏ chạy.
Đúng vậy, bọn chúng nhiều người như vậy liên thủ, đừng nói giết Lý Hạo, đừng nói đối phó tiểu thụ, ngay cả 3 người trước mắt này bọn chúng cũng không thể địch nổi!
Gã là tứ hệ Thần Thông, lại thêm nhiều vị tam hệ, trong nháy mắt đã bị giết mất rất nhiều vị cường giả.
Bọn họ quá mạnh!
Thiên Kiếm, địa kiếm, lại thêm Quỷ Giường Bệnh, dưới sự liên thủ của 3 đại cường giả, thế mà đã đánh lui bọn họ, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng…tất cả mọi thứ đều chân thật như vậy.
…
Vào thời khắc này.
Hậu phương truyền đến một tiếng nổ cực lớn, một cỗ kiếm ý ngập trời tung hoành thiên hạ, dưới sát khí ngập trời kia, một tiếng kêu rên truyền đến, ầm!
Chanh Nguyệt không ngừng lui lại, cả người đều là máu tươi.
Chùy Hồng gia đang cầm trên tay, hiện ra ánh sáng nhàn nhạt, cứ như bị thương, bị Tinh Không Kiếm chém ra từng vết nứt, đang nhanh chóng khôi phục, trên thân Hồng Ảnh tràn lan ra từng ánh sáng hồng nhàn nhạt đang bao phủ.
Đó là lực lượng huyết mạch của người Hồng gia, thúc giục Chùy Hồng gia.
Lý Hạo tay cầm Tinh Không Kiếm, từng bước một tới gần.
“Trương Viễn” trên mặt có chút khó tin: “Kiếm của Lý gia… khắc chế chúng ta hay sao?”
Đúng vậy, chiến lực Hồng Ảnh cực kỳ cường hãn, nhưng lúc đối mặt với kiếm Lý gia, lần lượt bị áp chế, dù thôi động cả chùy Hồng gia, giống như e sợ Tinh Không Kiếm, một lần rồi lại một lần trong nháy mắt bị đánh tan.
Chùy Hồng gia cường hãn, Ánh Hồng Nguyệt kỳ thực cũng đã dùng qua, cực kỳ cường đại, thậm chí có thể tạo ra thương tổn vô cùng to lớn đối với một số cổ yêu thực.
Điểm này, Ánh Hồng Nguyệt đã thử nghiệm qua.
Cho nên, lần này Hồng Ảnh cộng với Chùy Hồng gia, có thể nói cho dù là đơn độc đối đầu với tiểu thụ cũng chưa chắc đã thua, chùy Hồng gia và liệt thần thương tuy khác nhau nhưng lại có hiệu quả như nhau, thậm chí có thể xé rách tinh thần và bản nguyên.
Phân thân của tiểu thụ, nếu thật gặp phải thứ này, có lẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng kẻ mà lão gặp phải là Lý Hạo.
Lý Hạo lạnh lùng nhìn “bạn tốt” phía đối diện kia, Ánh Hồng Nguyệt cho rằng như vậy, sẽ khiến bản thân mình chần chờ sao?
Không!
Khi Hồng Ảnh hóa thành bộ dạng của Trương Viễn, cái Lý Hạo nghĩ tới là vào ngày đó Tiểu Viễn bị Hồng Ảnh thôn phệ, để bản thân mình chạy trốn, một khắc đó, người bạn này đã nhường cho mình trốn thoát…
Là bạn bè của mình, tuyệt đối sẽ không giết mình.
Y chỉ có thể để mình chạy trốn, để mình có thể được an toàn.
Người giết hắn… chỉ có thể là Ánh Hồng Nguyệt!