Rốt cuộc Lý Hạo muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn ép chúng ta và ngươi cá chết lưới rách hay sao?
Lão cũng không lên tiếng.
Bên Hoàng Thất có lẽ cũng đang chờ đợi, đợi gã phản kháng, hôm nay sẽ lập tức dấy lên cuộc chiến giữa Cửu Ti và Lý Hạo, nhưng… bản thân đã vì Hoàng Thất bán mạng nhiều năm, Nội Vụ Ti là đại biểu của Hoàng Thất, Hoàng Thất… càng lúc càng thích làm việc lén lút.
Đây không phải là hiện tượng tốt.
Hoàng Thất Thiên Tinh, lúc này hẳn nên đứng ra, ủng hộ Lý Hạo cũng tốt, ủng hộ Cửu Ti cũng được… nhưng không nên như hiện giờ.
Ngồi xem Cửu Ti và Lý Hạo đại chiến là chuyện tốt, nhưng… đừng quên rằng, Nội Vụ Ti là bộ mặt của các ngươi, là một trong Cửu Ti, là Ti duy nhất còn đứng về phía Hoàng Thất.
Con gái của ta bị bắt, các ngươi cũng không ra mặt hay sao?
Ti trưởng mập không nói một lời, chỉ đứng nhìn.
Bắt đi!
Con gái của lão cũng không phạm phải tội lớn gì, chỉ là trước đó chạy trốn mà thôi, Lý Hạo còn có thể định ả tội chết hay sao?
Lý Hạo không phải dựa vào chính nghĩa dương danh hay sao?
Không phải nói sẽ chấp pháp nghiêm minh hay sao?
Vậy con gái của lão, cùng lắm chỉ bị giam giữ.
Những kẻ muốn xem trò vui kia, những kẻ muốn chờ lão ra tay… cứ tiếp tục chờ là được!
Các ngươi đang nuôi hổ gây họa… vậy cứ tiếp tục nuôi đi!
“Dẫn đi!”
Ngoài cửa, Lưu Long chờ thêm một lát, không chờ được kết quả gì, đành hạ lệnh, đám người nhanh chóng rút lui, đưa Mộ Tiểu Dung đi.
Xung quanh, đám người vây xem có chút kinh ngạc.
Nội Vụ Ti… lại không quản!
…
Lúc này, bốn phương tám hướng, Tuần Dạ Nhân cũng tốt, Võ Vệ Quân cũng được, đều đang xuất động.
Từng vị quý tộc lần nữa bị bắt!
Một nơi trước cửa vương phủ.
Định Sơn vương của đương triều, thân mặc vương bào, vẻ mặt lạnh lùng, trước vương phủ của lão ta, giờ có rất nhiều người tập trung.
Hồ Thanh Phong khá nhút nhát, nhưng… cuối cùng vẫn cắn răng, giận dữ hét: “Định Sơn vương, ngươi muốn bao che người trong phủ của ngươi hay sao? Chỉ là con của một tên tổng quản, ngươi muốn kháng lại luật pháp hay sao?”
Định Sơn vương chỉ trầm mặc.
Lão ta không muốn đáp ứng, đây là đánh vào mặt của lão ta, thế nhưng… Hoàng Thất trước đó đã đưa tin bảo lão ta phải phối hợp.
Lão ta muốn nói, làm loạn!
Làm như thế, uy nghiêm của Hoàng Thất còn đâu?
Nhưng vị trong cung đình kia, hình như hi vọng nhìn thấy cục diện như vậy, lão ta nhìn về phía hoàng cung, khẽ than, hoàng huynh, rốt cục ngươi đang nghĩ gì vậy?
Bình Nguyên Vương chết rồi, Nội Vụ Ti ngươi cũng mặc kệ, giờ đây, trước cửa vương phủ, đã bị người ta đánh đến tận cửa.
Lý Hạo đang vả mặt của Cửu Ti, cũng đang vả mặt của Hoàng Thất.
Nhất định phải khiến cho thiên hạ đại loạn mới được sao?
Lão ta không muốn như vậy, vương triều dù sao cũng do bọn họ chiến đấu mà có, là thiên hạ của bọn họ, mà vị hoàng huynh kia hình như đang muốn lật đổ làm lại từ đầu, lật đổ hoàn toàn, bắt đầu lại từ số 0, làm chủ lúc phục hưng còn chưa đủ, y thậm chí còn hi vọng trở thành vị vua khai quốc hay sao!
Nếu không, lão ta cũng không thể lý giải những chuyện đang xảy ra.
Vị hoàng huynh kia không chỉ đang làm cho Cửu Ti suy yếu, cũng đang làm suy yếu một số lực lượng của Hoàng Thất, một số lực lượng hi vọng phục hưng của Hoàng Thất đều bị suy yếu, bởi vì hoàng huynh của lão ta… có thể là hi vọng triệt để làm lại từ đầu!
Thật đúng là… hùng tâm tráng chí!
Lão ta không biết nên trào phúng, hay là thất vọng, nhìn tên tổng quản đang vô cùng căng thẳng bên cạnh mình, hồi lâu, chậm rãi nói: “Đưa người ra ngoài đi!”
“Vương gia!”
Lão tổng quản trung thành tuyệt đối, lập tức kinh sợ, có chút thất vọng.
Định Sơn vương nhìn lão, hồi lâu, truyền âm nói: “Đây là ý của Hoàng Thất!”
Lão tổng quản trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lão đã bị bỏ rơi hay sao?
Cũng phải thôi!
Bình Nguyên Vương, không phải nói chết thì chết sao?
Huống hồ, đây chỉ là con cháu của một tên nô bọc.
Một lát sau, một tên thanh niên bị lôi ra ngoài, thanh niên nhìn cha của mình, cúi đầu không nói gì.
Ăn nhờ ở đậu, chính là như vậy.
Thời điểm bỏ trốn, là vương phủ bảo gã trốn, gã không muốn trốn, cũng không dám trốn.
Nhưng vương phủ lại nói, sẽ không việc gì đâu!
Lý Hạo chẳng lẽ dám đắc tội với Hoàng Thất hay sao?
Giờ đây… lại dám ở trước mặt của vương gia bắt mình đi, ai còn dám nói gì nữa cơ chứ?
Im lặng theo Tuần Dạ Nhân rời đi, gông xiềng trên cổ, thanh niên quay đầu nhìn thoáng qua phụ thân của gã, đau buồn cười một tiếng, lần đi này… bản thân đại khái sẽ không thể trở về được nữa, dù sao, gã không giống với những người khác, gã biết là bản thân mình thực sự có tội.
Lý Hạo, chưa chắc có thể buông tha gã.
Mười ngày sau… có thể giải quyết Lý Hạo sao?
Lại phải đợi sao?
Đợi chờ một lần rồi lại một lần, lần trước cũng nói là không có việc gì, kết quả 300 cái đầu, giờ đây còn đang treo ở cổng thành bắc!
Lão ta cười đau khổ, không nói gì nữa.
Lão ta rất muốn hét lên, nói với Lý Hạo, trong hoàng thành này, có quý độc nào là vô tội đâu chứ?
Thế nhưng… lão ta không dám.
Cho dù biết bản thân phải chết, lão ta gã cũng tuyệt đối không dám hô lên câu này.
“Lý Hạo…”
Trong lòng rủa thầm, Lý Hạo ngươi quá độc ác!
Cho dù ngươi có chết, có lẽ cũng sẽ không ai có thể quên ngươi, bây giờ nhìn lại… Thiên Tinh thành lớn như vậy, Lý Hạo đúng là khá thú vị.
…