TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1467: Lấy lý phục người, lấy lực phục người (5)

Mà Lý Hạo, đã sớm rời khỏi.

Đúng là ấu trĩ!

Hầu Tiêu Trần thế mà lại nổi cơn ghen, Lý Hạo cũng là bó tay, võ sư Ngân Nguyệt, già thì già, nhưng lại rất thích tán gái, lúc còn trẻ, đều làm gì không biết?

Hầu Tiêu Trần trẻ hơn, cũng đã 50 tuổi rồi sao?

Đáng tiếc, lúc còn trẻ, dường như cũng chẳng có nữ võ sư nổi danh nào.

Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, lại nghĩ đến, tại sao nhất định phải là nữ võ sư cơ chứ?

Nữ siêu năng thì không được sao?

Thật là!

Bản thân ta cũng thiếu một thư ký… lại nghĩ đến Quang Minh Kiếm… thôi đi, bác gái này dường như gần đây đang tìm mình khắp nơi, còn mình cũng chạy khắp nơi, người ta sắp tìm không được mình rồi, đúng là đáng sợ.

Thư ký của người ta, đều là tiểu kiều nữ đáng yêu ngọt ngào, còn thư ký của ta… lại là một bác gái mọc râu mép, ngẫm lại cũng thật khó chịu.

Đợi đến khi nhìn thấy dáng vẻ tươi cười ngọt ngào kia của Tiểu Diệp, Lý Hạo càng thêm buồn bực.

Diêu Tứ cũng theo kịp trào lưu, tuổi tác đã lớn như vậy, còn tìm được một thư ký mới hơn 20 tuổi.

“Đô đốc, hôm qua phá ba hệ Thần Thông, cơ thể người còn có thể chống đỡ không?”

Tiểu Diệp giống như đang nói nhảm!

Lý Hạo có chút cảnh giác, lặng lẽ nói: “Cũng được, bốn hệ cũng không có vấn đề gì!”

“Ta biết ngay mà!”

Tiểu Diệp rất vui vẻ, quả nhiên, Lý Đô đốc không phải người thường, bốn hệ cũng không có vấn đề gì.

Bộ Trưởng đã đoán sai!

Bên trong, Diêu Tứ cầm chén trà lớn không nói một lời, lộ ra một nụ cười lạnh, thư ký này của ta đúng là có chút ngây thơ, Lý Hạo cũng có chút ngu dại, có thể hắn cảm thấy Tiểu Diệp đang thăm dò tình báo, nhưng người ta chỉ đơn thuần là sùng bái mà thôi.

Ha ha!

Nữ nhân, ha ha!

Nam nhân, nam nhân trẻ tuổi… ha ha!

Lúc Lý Hạo bước vào cửa, nụ cười của lão lập tức biến mất.

Tiểu Diệp rất nhiệt tình, vội vàng đi pha trà, còn nhỏ giọng hỏi một câu: “Đô đốc, người uống trà gì?”

“Sao cũng được!”

Tiểu Diệp hiểu rõ, vội vàng từ tầng dưới nhất, lấy ra chút lá trà, Diêu Tứ hít vào một hơi, thư ký này không được rồi, đó là trà ngon mà ta để dành, bản thân ta cũng ít dám uống!

Nhìn thấy Tiểu Diệp lấy ra một đống lớn, lão có chút chịu không nổi, ho nhẹ: “Tiểu Diệp, ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng Lý Đô đốc có việc phải bàn!”

“Ơ ơ, vâng!”

Tiểu Diệp không dám nói nhiều, nhìn thoáng qua những lá trà còn chưa kịp ngâm nở kia, đành phải vội vàng ra ngoài, có chút tiếc nuối, Lý Đô đốc còn chưa kịp uống trà mà ta pha nữa.

Chờ Tiểu Diệp đi, Diêu Tứ cầm lấy chén trà lớn của mình, giống như là một lão nhân nông thôn, uống một ngụm lớn, chặc chặc lưỡi, tiếp tục uống, dáng vẻ cứ như đang nghe Lý Hạo nói chuyện vậy.

Lý Hạo khẽ nhíu mày.

Nghĩ một lát, vẫn quyết định lấy lý phục người.

“Diêu Bộ, trước đó ngài ra tay giúp đỡ… Lý Hạo rất cảm kích, cảm thấy Diêu bộ còn chưa quên tấm lòng ban đầu, trở về bản thân lúc trước! Ta có lòng muốn nhất thống lực lượng dân gian, chỉnh hợp người có chí, lật đổ thống trị bá đạo của Hoàng Thất và Cửu Ti, bọn họ lấy tiêu diệt dân trí làm cái giá, muốn trở thành Nhân Vương… đây là chuyện tuyệt đối không thể tha thứ được!”

Lý Hạo siết chặt tay, nghiến răng nói: “Cho nên, ta biết rõ địch không lại, ta cũng phải châu chấu đá xe, để bọn họ biết, không thể làm như vậy được!”

Xoạch!

Phụt!

Diêu Tứ nhấp một ngụm trà, rồi đột ngột phun ra ngoài, nhìn Lý Hạo, gật gật đầu, ra dấu hắn tiếp tục nói.

“Ta cảm thấy, việc này, ai cầm đầu, người đó xui xẻo! Bằng không, Diêu bộ chính là lựa chọn tốt nhất… nếu không phải vậy, ta xuất lĩnh Võ Vệ Quân, đoàn Liệp Ma, gia nhập Tuần Dạ Nhân, chỉ cần đại kỳ của Diêu bộ nổi lên, ta sẽ vì Diêu bộ phất cờ hò reo! Không vì cái gì khác, chỉ có một mục tiêu… chơi chết Cửu Ti, chơi chết Hoàng Thất, xử lý ba đại tổ chức, lật đổ truyền thống phong kiến, trùng kiến trật tự…”

Phụt!

Diêu Tứ lần nữa phun ra một ngụm trà, trong mắt Lý Hạo bốc lên ngọn lửa.

Ta đang muốn lấy lý phục người, đến khuyên lão nhân gia ngài đấy.

Lão nhân gia ngài… đừng không biết tốt xấu, không biết thiết quyền của ta lợi hại sao!

Diêu Tứ thấy ánh mắt hắn bốc lửa, cười nhe răng, lộ ra một hàm răng vàng khè: “Nói thật dễ nghe, ta hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì nói như vậy? Đi theo ngươi, để chịu chết hay sao?”

Lão cười lạnh một tiếng: “Đừng chụp mũ ta, cũng đừng nói bản thân mình là vô địch, Lý Hạo, ngươi không yếu, cứ nói bây giờ, ngươi song hệ Thần Thông vững chắc, rất mạnh, nhưng ngươi phải biết, Cửu Ti Hoàng Thất đều là nội tình thâm hậu, cũng không nói lần này bọn họ có thể tiến vào ba hệ hay không… coi như không tiến vào được, ngươi cũng chưa chắc có thể địch nổi bọn chúng!”

“Cũng không nói kẻ đứng sau chống lưng cho bọn họ là ai, ngươi có tư cách gì, mà đòi lật đổ bọn họ?”

“Đi theo ngươi chịu chết là tốt nhất hay sao?”

“Ngươi chết cũng chẳng sao, ngươi còn muốn kéo Tuần Dạ Nhân vào vũng bùn sao?”

Lão lạnh lùng nhìn Lý Hạo: “Diêu Tứ ta, có lẽ chính như lời ngươi nói, tham sống sợ chết! Nhưng ta ít ra cũng hiểu, nếu như không mang theo Tuần Dạ Nhân, mà chỉ một mình ta ra đi, ít ra Cửu Ti bọn họ còn cần người làm việc, sẽ tuyệt đối không đuổi cùng giết tuyệt!”

“Lý Hạo ngươi nếu phủi mông, trở về Ngân Nguyệt, thì bọn hắn phải làm sao bây giờ?”