TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1439: Rận nhiều không ngứa (1)

Trong đại sảnh, Lý Hạo hơi nhíu lại lông mày.

Một lát sau, Lưu Long cũng bước vào.

Nhìn thoáng qua Vân Dao, Vân Dao hình như rất yên tĩnh, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Vũ Kỳ, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì đó.

Còn Vũ Kỳ thì có vẻ có chút khẩn trương.

Nàng nhìn thoáng qua Vân Dao, lại nhìn về phía Lý Hạo, trong lúc nhất thời không biết có nên nói hay không.

Nàng lo người này là siêu năng huyễn hóa, lo nếu nói ra, thì sẽ tiết lộ nhiều bí mật hơn.

Ngay trong lúc nàng chần chờ, Vân Dao mở miệng: “Nàng hẳn là cháu gái ta, con gái nhị ca ta...”

Ánh mắt Vân Dao có chút phức tạp: “Ta không chắc có phải là... Nếu phải... Chuyện sẽ rất phức tạp.”

Lý Hạo nhíu nhíu mày, Vân Dao hình như có chút kích động, lại hơi cảm giác không kích động như vậy.

Tại sao?

“Ngươi là tiểu nữ nhi của Vân Hạo Nhiên?”

“Ừm...”

Vân Dao vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhìn thoáng qua Chu thự trưởng, chậm rãi nói: “Năm năm trước ta trốn khỏi nơi này, đi đến Ngân Thành, bởi vì ta nghe nói Ngân Thành có bí mật, bí mật đủ để lật đổ thế giới.”

Nàng cũng không phải vô tình đi, mà là cố ý đi Ngân Thành tìm kiếm bí mật đó.

Nhưng mà... Thật đáng tiếc, nàng không tìm thấy gì cả.

“Chu thự trưởng, Nam Quyền sư thúc, các ngươi đi ra ngoài một chút, ta cần nói chuyện riêng với các nàng!”

Nguyên bản Lý Hạo đang nói chuyện với mấy người, giờ phút này bỗng nhiên cho người đi ra ngoài. Nam Quyền có chút tò mò, suy diễn vài thứ, nhưng thấy Lý Hạo nhìn mình, đành phải im lặng rời đi.

Có bí mật gì mà ta không thể biết?

Không phải chỉ là nữ nhi và cháu gái của Vân Hạo Nhiên thôi sao?

Có cái gì chứ!

Ông đích xác không quá để ý, ông cũng biết Vân Hạo Nhiên, vậy thì như thế nào?

Người đều đã chết!

Khả năng bây giờ cũng không có bao nhiêu người để ý Vân gia, cho dù biết các nàng còn sống, ngoại trừ di tích Vân gia còn làm cho người ta thèm muốn ra, không còn gì làm cho người ta để ý.

Chu thự trưởng cũng chậm rãi rời đi, nhìn thoáng qua Vân Dao, cũng không nói gì.

......

Chờ mọi người đều đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người Lý Hạo, Lưu Long, Vân Dao, Vũ Kỳ.

Vũ Kỳ có chút thấp thỏm: “Lý đô đốc, nàng... Không phải là siêu năng huyễn hóa thành sao?”

“Không.”

Vũ Kỳ trong nháy mắt có chút kích động, muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt có chút bình tĩnh của Vân Dao, lại thấp thỏm, hình như cô út không kích động như vậy, chỉ là lúc nãy quả thực có.

Vân Dao nhìn nàng một chút, một lát sau mở miệng nói: “Tiểu Kỳ đi ra ngoài trước đi!”

“Ngươi...”

“Ta có việc phải nói chuyện với đoàn trưởng.”

Vũ Kỳ mặc dù trong lòng nghi hoặc vô số. Nhưng cuối cùng vẫn thấp thỏm bất an rời đi, vẫn nhìn Vân Dao, giống như đang phân biệt, đây có phải là nữ nhân Vân gia kia không?

......

Cho đến khi Vũ Kỳ cũng rời đi.

Vân Dao mới thở dài một tiếng, nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn Lưu Long: “Năm năm trước, ta đi Ngân Thành, và cũng đã nói với đội trưởng. Ta đến từ Thiên Tinh thành, rất nhiều người muốn giết chết ta... Cảm ơn đội trưởng đã nhận ta, không bởi vì ta bị truy sát mà chọn từ bỏ ta.”

Lưu Long trầm giọng nói: “Danh tiếng của Vân viện trưởng, ta cũng mơ hồ nghe qua. Trước kia ta cũng chưa từng nói nhiều, hiện tại xem ra, hình như chuyện của Vân viện trưởng còn chưa kết thúc?”

“Vâng.”

Vân Dao khẽ gật đầu: “Đương nhiên chưa kết thúc, di tích mà cha ta nắm giữ, chìa khóa mở ra bị ta mang đi, đây chỉ là một trong số đó.”

“Tất cả các phương đều quan tâm đến di tích đó.”

Nàng nhìn Lý Hạo, chậm rãi nói: “Di tích mà cha ta nắm giữ, không tầm thường. Thời kỳ văn minh cổ đại, cường giả rất nhiều, chí cường giả vô số, di tích mà Vân gia nắm giữ, chủ nhân năm xưa cũng không phải là cường giả đỉnh cấp gì, có lẽ trong lịch sử văn minh cổ đại cũng không lưu lại quá nhiều danh tiếng. Nhưng Vân gia biết, vị này nhất định không tầm thường...”

Lý Hạo nghi hoặc nói: “Di tích này có chủ?”

“Đúng!”

Nàng gật đầu: “Không phải là chủ nhân ở trong đó, mà là tên của di tích này, được gọi là Sở nghiên cứu Lữ Chấn.”

Lữ Chấn?

Lý Hạo ngẩn người, một lúc lâu sau, lắc đầu.

Hắn chưa từng thấy qua tên của người này trong các tài liệu, hắn không biết người này.

Họ Lữ?

Hình như có bản cổ tịch ghi lại rồi, Nhân vương mới vào đại học võ khoa, hình như... Hình như có một lão sư, chính là họ Lữ, chỉ là... Chỉ có vẻ như đó là một người phụ nữ, bởi vì chồng nàng dường như được đề cập đến cũng là một vị nhân vật.

Lữ Chấn, cái tên này nghe không giống phụ nữ.

Vân Dao nhìn về phía Lý Hạo: “Có lẽ đoàn trưởng không biết người này, nhưng đoàn trưởng không biết, đạn diệt thành ngày nay kỳ thật chính là người này chế tạo ra, hắn là hiếm thấy chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu trong thời kỳ văn minh cổ đại.”

Người chế tạo đạn diệt thành?

Lý Hạo trong lòng khẽ động, Vân Dao lại nói: “Không chỉ như thế, thời kỳ văn minh cổ đại, người này chủ yếu nghiên cứu và phát triển rất nhiều hạng mục, người này còn là chuyên gia nghiên cứu về lĩnh vực tinh thần trong Tân Võ sơ kỳ, là nhân vật tông sư đầu tiên thúc đẩy nghiên cứu tinh thần lực thời Tân Võ...”

Lý Hạo kinh ngạc, phải không?

Nhân vật như vậy, nên rất nổi tiếng mới đúng, có lẽ có người biết.

Lữ Chấn... Đây cũng là một trong những nhân vật văn minh cổ đại hiếm hoi, có thể trực tiếp biết tên.

Trước khi tiểu thụ nói, một số cổ cường giả, không thể nhắc tới tên của họ, rất nguy hiểm.

Lữ Chấn... Lại có thể nhắc tới được, đại biểu cho ông ta không quá mạnh mẽ?

Lý Hạo nghĩ trong lòng.

Vân Dao tiếp tục nói: “Ta nói cho đoàn trưởng những điều này, chỉ là muốn đoàn trưởng biết, cấp bậc của di tích này có lẽ không cao, nhưng một số kỹ thuật mấu chốt trong đó cực kỳ quan trọng, liên quan đến quá nhiều thứ, mặt khác... Đây cũng có thể là điều mà nhiều người muốn có được!”

Lý Hạo nhìn nàng, vẫn có chút không biết rõ mấu chốt trong đó.

Di tích nhiều như vậy, người ta nhất định phải nhìn chằm chằm vào nhà ngươi?

Cho dù là một sở nghiên cứu, nhưng nói thật, kỹ thuật trong thành cổ đã nhiều rồi, cần gì phải nhìn chằm chằm Vân gia không buông đâu?

Ý tứ của Vân Dao, hiển nhiên là nói cho Lý Hạo biết, di tích Vân gia nắm giữ này cực kỳ trọng yếu, thậm chí không thể tiết lộ ra chút nào.