Mà vào trong thành, tiểu thụ im lặng hơn.
Ngay sau đó, đáy lòng tiểu thụ hiện ra một câu: “Cha ngươi đã chết rồi sao? Đáng tiếc, là một vệ sĩ trung thành, ta nhớ năm xưa Đế cung bị bỏ hoang, chỉ có cha ngươi không muốn rời đi, sau đó vị Miêu cung kia, giống như đã tặng cho một Miêu quả, nhưng vẫn không thể cứu vãn sao?”
Trong lòng tiểu thụ chấn động!
Ai?
Tiếp theo, sâu thẳm trong trái tim, xuất hiện một con rùa: “Là ta.”
“Tiền bối!”
Đáy lòng tiểu thụ cũng hiện ra thanh âm, có chút rung động: “Tiền bối còn... Vẫn còn ...”
“Ta là thần binh, lại không tịch diệt, tại sao lại không còn?”
“Nhưng mà... Tinh Không kiếm... Giày Truy Phong...”
“Chúng nó và ta không giống nhau, ta là binh hồn của cổ thần binh, Tinh Không kiếm với giày Truy Phong về sau đều được cải tạo qua. Kiếm Tôn không thích thần binh mang theo ý thức tự chủ, cho nên để cho Chú Thần đại nhân một lần nữa rèn, huống chi, cho dù có binh hồn, ở trong tay Kiếm Tôn, cũng không sống được quá một trận chiến...”
Cũng đúng!
Tiểu thụ hiểu rồi!
Kiếm ý của Kiếm Tôn, xuất kiếm không phải ngươi chết thì là ta vong, ai làm binh hồn Tinh Không kiếm chắc thảm, ba ngày phải đổi một cái, bằng không, chém như thế thì cái gì binh hồn đều mất hết.
“Tiền bối, ta...”
“Không sao, chỉ là tùy ý tán gẫu, không cần e ngại cái gì. Sau này ngươi là thủ vệ Đế cung, hôm nay cũng thừa kế công việc của cha, mặc dù chỉ là hành cung, còn bị bỏ rơi... Nhưng dù sao cũng được Miêu Thụ đại nhân tán thành, đều là một trận doanh, huống chi... Ai dám trêu chọc người của Miêu cung?”
Tiểu thụ ngượng ngùng, không dám nói nhiều.
Miêu cung hiển nhiên có địa vị cực cao!
Nhưng mà... Đã là thời đại gì rồi, ai biết tình huống gì ở đây, huống chi chỉ là Đế cung bỏ hoang, cũng không phải là Đế cung thật sự.
Bóng dáng còn rùa già cũng dần dần tiêu tán: “Không cần nhắc tới ta với Lý Hạo, cũng không cần nói quá nhiều chuyện cũ với hắn, quá khứ đã qua rồi, đừng để mấy tồn tại của Tân Võ quấy nhiễu thời đại này! Thuận theo tự nhiên là được!”
“Vãn bối biết được!”
“Ừ.”
Con rùa già hoàn toàn tiêu tan, tiểu thụ cũng im lặng.
Lý Hạo hoàn toàn không biết gì cả.
......
Kho vũ khí.
Khi Lý Hạo lấy ra mấy ngàn bộ khải giáp, Trương Lượng có chút im lặng: “Thiên Tinh quân thì không nói, tốt xấu gì cũng là quân chính quy! Những thứ rách nát này là gì? Cái này... Đây là áo giáp được trang bị bởi phòng bảo vệ của đại học Võ Khoa, ngươi làm áo giáp của quân chính quy để đổi?”
“Cái này, đây là hộ vệ giáp dùng cho thương đội, ngươi cũng lấy ra đổi?”
“Đây là... Đây là... Chúa ơi, đây là nhi đồng giáp phải không! Cái này được sử dụng cho trẻ em chơi đùa, ngươi cũng lấy nó để đổi?”
Lúc này Trương Lượng cực kỳ ghét bỏ.
“Cái đồ chơi gì rách nát đều đưa tới, thật sự là... Thật sự là... Bó tay!”
Lý Hạo ngượng ngùng, như vậy sao?
Không phải đều là áo giáp sao?
Trương Lượng ghét bỏ nhưng mà không được, cuối cùng kiểm kê một chút, im lặng nói: “2200 bộ, quân chính quy chỉ có 1600 bộ... Phần còn lại là rách rưới!”
Lý Hạo vẻ mặt tươi cười: “Trương trưởng phòng...”
“Phó phòng!”
“Biết biết, là như thế này, ta không phải đã đổi 2300 bộ trước đây sao? Bản thân ta vốn có 100 bộ, Võ Vệ quân còn có 500 bộ... Tổng cộng có 2900 bộ áo giáp, ta đang nghĩ, mấy cái này đổi lấy 2100 bộ, như thế nào? Gộp đủ 5000 người! Cũng không thể rời rời rạc rạc, làm cho lẻ đi mấy cái? Mất mặt cho Chiến Thiên quân, người ta vừa nhìn, tình huống gì, hơn 4000 người, chẳng lẽ bị người ta giết mấy trăm? Còn tưởng rằng chúng ta xuất hiện chiến tổn”!”
Lời này hợp lý sao?
Một chút!
Nhưng Trương Lượng vẫn im lặng nói: “Vậy làm sao được... Mặc dù ngươi nói có đạo lý, nhưng cấp cho ngươi thêm mấy trăm bộ áo giáp, đây là kho vũ khí, ta phải ăn quân pháp!”
Ngay lúc này, trong đầu Trương Lượng hiện lên một giọng nói: “Cho hắn!”
“Sư trưởng...”
Trương Lượng sửng sốt, ngay sau đó thầm mắng trong lòng, tên hỗn đản đi cửa sau!
Ta khing!
Không biết xấu hổ!
Nhưng sư trưởng đã lên tiếng rồi, còn có thể nói cái gì nữa, đành phải nói: “Quên đi, ngươi nói cũng có đạo lý, cho ngươi 2100 bộ!”
“Cảm ơn Trương trưởng phòng!”
“Phó phòng!”
Lý Hạo nào còn để ý chuyện này, vui sướng, thật cho rồi, thoải mái.
Mà tiểu thụ cũng bị sốc, như này cũng được?
Không phải nói, Chiến Thiên quân quân kỷ sâm nghiêm sao?
Rất nhanh, trong lòng nghiêm nghị, quả nhiên, Lý Hạo vẫn là lăn lộn tốt, cho dù ở đây, cũng có thể hoành hành, Chiến Thiên thành đích xác có người ủng hộ hắn.
Giờ khắc này, tiểu thụ ngược lại bị chấn nhiếp một chút.
Lợi hại!
Truyền nhân của Bát Đại Gia, quả nhiên đi đâu cũng có thể lăn lộn như cá gặp nước... Đương nhiên, Lý gia đặc biệt!
Uy danh Kiếm Tôn, xem ra Chiến Thiên thành cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Rất nhanh, Trương Lượng lấy áo giáp tới, ném cho Lý Hạo, sau đó không để ý tới nữa, tên đi cửa sau, không chào đón ngươi!
Còn Lý Hạo thì lại không để ý, vui vẻ lập tức chuồn đi.
Về phần sư trưởng bên kia, hắn không vào cửa, ở bên ngoài lầu hơi có ý tứ một chút, chào hỏi, trong nháy mắt chạy trốn, miễn cho nói ta trở về không chào hỏi.
Trong văn phòng.
Cửu sư trưởng cũng không nói gì cả, thật là làm qua loa lấy lệ!