TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1417: Bới móc (6)

Triệu Thự Trưởng nhịn không được: “Lão Chu à, ngươi và ta đã hợp tác 40 năm, người ta nói mấy câu, ngươi liền rời khỏi sao? Ngươi nghĩ thế nào vậy? Thiên Tinh không phải đất lành…”

“Hắn cho ta rất nhiều!”

Lão chỉ chỉ Lý Hạo: “200 giọt, ngươi cũng cho ta 200 giọt, ta sẽ ở lại!”

Dẹp mẹ ngươi đi!

Ta nào có nhiều như vậy.

Triệu Thự Trưởng mệt lòng nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn Chu Thự Trưởng, nửa ngày sau, cười lạnh một tiếng: “Đi đi, tất cả đều đi hết đi! Lý Hạo, ngươi không nên cảm thấy mình đã được lợi ích gì, lời hay thì ai cũng biết nói, mấu chốt phải xem có sức làm hay không! Lão Chu người này, ta quá hiểu rõ, chỉ giỏi mưu kế chứ không giỏi làm! Miệng thì có thể nói đến chết người, thật sự làm, 10 chuyện thì không được 9.”

“Lão Triệu, mấy năm nay ngươi đánh giá ta như vậy hay sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề… vậy giữa chúng ta, cũng không còn gì đáng nói!”

“…”

Chu Thự Trưởng cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng vứt một số văn kiện lên bàn Triệu Thự Trưởng: “Bàn giao hoàn tất, những việc ta làm ngươi đều để trong mắt, có thể tự mình làm tiếp! Làm cộng sự với ngươi 40 năm, ta cũng có chút chán ngán, thay đổi một hoàn cảnh mới có lẽ sẽ càng tốt hơn.”

“Lão Chu, ta không có ý như vậy…”

“Lão Triệu a, Lý Hạo nói rất đúng, gần đây Ngân Nguyệt không xảy ra đại sự gì, sau khi lần thứ 2 khôi phục, ta sẽ trở về.”

“…”

Triệu Thự Trưởng thực sự cũng chẳng hiểu gì cả, đây không phải đã thương lượng rồi sao, thật sao.

Đây không phải là đang giật dây sao!

Trước đó lão Chu chưa từng nói qua vấn đề này.

Mẹ nó!

Tình huống gì đây?

Ngươi nói đi liền đi, ngươi đã suy nghĩ qua ta chưa?

Lão lại nhìn Lý Hạo một chút, luôn cảm thấy việc Lý Hạo làm không giống như con người, suy nghĩ một chút, vẫn là khuyên nhũ nói: “Ngươi bỏ quá nhiều tinh lực vào Thiên Tinh, kỳ thực không có lợi chút nào, Ngân Nguyệt mới là ván cờ chính…”

Lý Hạo nghe răng cười nói: “Ta biết, nhưng diệt địch thì nên diệt từ bên ngoài nha, Thự Trưởng không biết câu nói này sao?”

“Ta…”

“Chu Thự Trưởng, vậy hai ngày nữa ta sẽ đến tìm ngươi… ta đi trước!”

Nói xong, lập tức biến mất.

Triệu Thự Trưởng cũng có chút bó tay, chờ hắn đi khuất, nhìn về phía Chu Thự Trưởng: “Tình huống ngươi là gì đây?”

Chu Thự Trưởng tiếp tục sờ chòm râu của mình, khẽ cười nói: “Không có tình huống gì cả, chỉ là quá nhàn rỗi, ra ngoài xem thử một chút, ngươi không cảm thấy rất có ý nghĩa hay sao?”

Triệu Thự Trưởng khẽ nhíu mày: “Tình hình Ngân Nguyệt như thế nào, ngươi biết mà, nào có rãnh rỗi như vậy! Sau lần thứ hai khôi phục, có lẽ sẽ xuất hiện thiên biến!”

“Có ngươi ở lại không được sao?”

“Ngươi nói thật với ta, ngươi rốt cục suy nghĩ gì vậy?”

Chu Thự Trưởng nở nụ cười: “Thật không có suy tính gì cả, chỉ là… ta muốn mắng hắn một trận, để hắn tức giận rời đi, có lẽ sẽ suy nghĩ ít một chút, có lẽ sẽ từ bỏ, có lẽ sẽ quật khởi… nhưng ta không nghĩ tới, hắn lại còn nói muốn ta đi với hắn, ta suy nghĩ lại… cũng không tệ chút nào! Cho nên mới đồng ý, lại nói, 200 giọt nước suối sinh mệnh, cũng không tệ chút nào, có thể giúp ta uẩn dưỡng thân thể …một chút.”

Triệu thự tưởng mỏi lòng.

Chiếc thuyền tình cảm bạn bè này, ngươi nói lật liền lật.

“Tùy ngươi thôi!”

“Ngươi không tùy ta, cũng vô dụng thôi.”

“Ta… cút cút cút!”

Triệu Thự Trưởng có chút bực bội, lão già thật sự muốn đi sao, đã 40 năm không hề phân ly, cứ như vậy mà từ bỏ ta sao?

Đúng là đáng hận a!

“Vậy ta trở về dọn dẹp một chút… lát nữa chúng ta uống một chén, xem như tiễn biệt.”

“Tiễn tổ tông ngươi, cút đi!”

Chu Thự Trưởng cười ha hả, trực tiếp đi ra ngoài.

Chờ lão rời đi, Triệu Thự Trưởng thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, lắc đầu: “Thật sự là già mất rồi… cứ nhất định đuổi theo thời thượng, huyết mạch của bát đại gia liền nổi tiếng hơn sao?”

Mà giờ khắc này, Lý Hạo bước ra khỏi Hành Chính Tổng Thự.

Đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại có chút đau lòng.

200 giọt… đáng giá sao?

Chu Thự Trưởng thật có thể mang lại lợi ích lớn như vậy sao?

Triệu Thự Trưởng đã nói, đối phương giỏi mưu mô, ngược lại là có thể đưa ra rất nhiều vấn đề, nhưng mấu chốt là, có thể giải quyết hay không!

Nếu không có cách nào giải quyết, thì đưa ra cũng vậy thôi.

“Có chút lay động rồi!”

Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, tiếp đó lại cắn răng, thôi vậy, coi như dùng tiền mua cái an tâm, mua bảo hiểm!

Chu Thự Trưởng người này, hẳn là một vị võ sư cường hãn, dù không có tác dụng gì, coi như một hộ vệ cường đại cũng tốt, ít ra từ trước đến giờ, Lý Hạo chưa từng nhìn thấu lão, hẳn cũng không yếu.

“200 giọt, 200 vạn Thần Năng Thạch… có gì sao!”

Trong lòng Lý Hạo tự an ủi mình một chút, rất tốt, có tiền cũng khó mua được sự vui vẻ của ta, ta rất vui vẻ!

Lại nói, dù chỉ là công phu miệng lưỡi, nhưng có thể đưa ra vấn đề, dù sao so với không nhìn ra vấn đề vẫn còn tốt hơn, làm quan 40 năm chính là có khác, xem thử, bên cạnh mình không ai có thể đề cập vấn đề này cả.

Nghĩ thông suốt những điều này, Lý Hạo cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Cứ như vậy đi!