TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1414: Bới móc (3)

Lý Hạo hốt hoảng, là như vậy sao?

Định ra một mục tiêu!

Mục tiêu rõ ràng, nói với tất cả mọi người, ta đang vì mục tiêu này mà phấn đấu, mà cố gắng…

Là như thế sao?

Hắn nghĩ nghĩ, cũng đúng a!

Bằng không, hắn bây giờ muốn đánh chỗ này, muốn đánh chỗ kia… kết quả ai cũng không đánh lại, ai cũng không đánh được, cuối cùng… chính mình sẽ bị người ta vây đánh đến chết!

“Tuần Kiểm Ti mặc dù là một tổ chức đầu cơ… thế nhưng, ăn ý thì sao chứ? Tranh bá cũng tốt, báo thù cũng được, điều cần phải có chính là có người đầu cơ, đầu tư… tại sao ngươi phải cự tuyệt? Vì sao còn muốn cùng bọn họ vạch mặt? Ngươi cảm thấy chèn ép bọn họ một chút, bản thân sẽ dễ chịu một chút sao? Vì sao ngươi không thể cúi đầu xuống, đi tìm bọn họ nói chuyện, nói chuyện nhiều vào… người đầu cơ càng nhiều, cuối cùng, bọn họ sẽ trở thành người ủng hộ ngươi!”

“Ngươi nhất định phải biến những kẻ đầu cơ này thành địch nhân, ngươi mới vui sao?”

“Khụ khụ khụ!”

Triệu Thự Trưởng lần nữa ho khan một tiếng, Chu Thự Trưởng vẫn như cũ không ngừng: “Thự Trưởng, ta cũng không phải là muốn gạt bỏ hết tất cả của hắn, phủ nhận tất cả của hắn, ta chỉ đau lòng, trận chiến ở Thiên Tinh, kỳ thực đã đánh ra chiến quả, đã đánh ra thanh danh cực tốt… nhưng gia hỏa này, đã không biết trân quý, đã lãng phí cơ hội bằng vàng! Hầu Tiêu Trần cũng không thích hợp làm những loại chuyện như vậy, suy nghĩ của Hầu Tiêu Trần không nhiều và cũng không sâu như vậy… đánh xong Cửu Ti, bức lui ba đại tổ chức, lúc này, Cửu Ti rõ ràng không muốn tái chiến… lúc này, Tài Chính Ti tổn thất ít nhất, đại khái đang nhìn những người khác làm trò cười, Tuần Kiểm Ti đầu cơ hắn, cũng đang nghĩ dù sao mình cũng không bị tổn thất… Lý Hạo hoàn toàn có hi vọng lôi kéo bọn họ, tạo thành phòng tuyến mới!”

“Phía Quân Pháp Ti có đại sư huynh của ngươi ở đó, đừng nói gì người ta sớm đã đi… sư phụ ngươi đá y ra khỏi cửa rồi sao? Không có, đó vẫn chính là sư huynh ngươi… ngươi cũng có thể đi tìm y, xem thử có thể đạt thành nhất trí với Quân Pháp Ti hay không… còn về sau, ngươi muốn thanh lý ai, thanh toán ai cũng là chuyện sau này.”

“Còn có Hành Chính Ti, trước mắt Hành Chính Ti còn chưa xem ngươi như kẻ địch lớn, địch nhân của họ là Hoàng Thất, sao lại không thể đàm phán để giải quyết một vài vấn đề?”

“Còn nữa, phía phương đông, trước đó có người giúp ngươi, ví như Đông Cực Hầu, ví như Du Tiều của hành tỉnh Hỏa Minh… ngươi bây giờ lại chém giết ba đời tổ tôn của Định Quốc Công, Từ gia bây giờ bấp bênh… ngươi liền mặc kệ sao? Ngươi hoàn toàn có thể phái người đi phương đông, thương hiệp với Đông Cực Hầu và bọn người Du Tiều, cho dù không hợp tác, ngươi cũng phải mưu đoạt chiến quả, Định Quốc Công là ngươi giết, vì sao ngươi cứ mặc kệ?”

“Còn có thành Siêu Năng, các ngươi đánh chết tu sĩ thiên nhãn của người ta rồi chẳng thèm quan tâm hay sao? Võ phu mới làm như thế, các ngươi… các ngươi cho dù chỉ làm qua loa, cũng nên phái người đến uy hiếp thành Siêu Năng, hoặc là đến đó thỏa hiệp, sao có thể không quản?”

“Tất cả siêu năng bị giết trong ngày đó, đều là như vậy, đoàn hải tặc Tinh Quang của Bắc hải, còn có hơn mười vị đại công, các ngươi coi như không muốn hợp tác với bọn họ, vậy cũng nên liên hệ với những nhà hải tặc khác… để bọn họ tiêu diệt rồi chia của, các ngươi chỉ ủng hộ một chút sĩ khí… đoàn hải tặc Tinh Quang có lẽ liền không có, mà không phải ngày sau có thể sẽ trả thù các ngươi!”

Lão càng nói càng tỏ vẻ thất vọng và bất đắc dĩ: “Lý Hạo, ngươi là một lựa chọn rất tốt cho ngôi vị võ lâm minh chủ, nhưng ngươi… thật sự không thích hợp để làm một vị lãnh tụ, kỳ thực ta vẫn luôn quan sát, đang theo dõi ngươi, phát hiện ngươi giống y như sư phụ ngươi vậy! Sư phụ ngươi năm đó cũng là như thế, lão cảm thấy người ta đã bị đánh bại, thì không có cách trở mình, cũng không cách nào quật khởi nữa, thì ta quan tâm những thứ này để làm gì?”

“Sau đó thì sao? Sau đó chính là Ánh Hồng Nguyệt, Phi Kiếm Tiên, Diêm La, Phù Đồ, Hạo Thiên… những người này, nhao nhao quật khởi! Sư phụ ngươi cho đến bây giờ, vẫn là vô cùng thê lương, ngươi càng lúc càng giống với sư phụ ngươi!”

“Còn ngươi thì sao? Ngươi mạnh hơn sư phụ ngươi ư? Sẽ không… ngươi cũng như vậy! Ngươi cảm thấy Bắc Hải Vương đã chết, đoàn hải tặc Tinh Quang thì có là gì chứ? Ngươi cảm thấy phụ tử Định Quốc Công đều đã chết, Từ gia còn gì nữa? Ngươi cảm thấy Phù Đồ sơn chủ trọng thương, trở thành siêu năng, đã không còn gì uy hiếp! Ngươi cảm thấy thành Siêu Năng, một tòa thành lớn có đến mấy chục thậm chí trăm vạn siêu năng… cũng hoàn toàn không là gì cả, giết một tên Thần Thông của người ta, thì đã xong việc!”

“…”