TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1413: Bới móc (2)

Chu Thự Trưởng rất bình tĩnh nhìn hắn: “Từ xưa đến nay, người thành đại sự, tất phải bền lòng! Ngươi nếu như ngay cả người bên cạnh, cũng không cho họ đủ niềm tin, ngươi bảo người ngoài làm sao ủng hộ cho ngươi? Ủng hộ cái gì? Lấy mạng chơi với ngươi hay sao? Hay là thân phận của bát đại gia đã khiến cho ngươi mất hết phương hướng? Hay là cảm thấy ngươi thật sư không gì là không làm được? Một trận chiến của ngươi ở Thiên Tinh thành, kỳ thực làm không tệ…. thế nhưng… sau trận chiến này, ngươi đã làm được gì nữa?”

Lý Hạo trầm giọng nói: “Ta muốn đứng vững gót chân… từng bước từng bước mà làm…”

“Không không không!”

Chu Thự Trưởng lắc đầu: “Không có! Ngươi chỉ là không có biện pháp rõ ràng, cũng không có đầu mối gì mà đã đi làm một vài chuyện, một hồi thì Ngân Nguyệt, một hồi thì Thiên Tinh… như vậy là không được! Ngươi phải hiểu, ngươi muốn làm đại sự, vậy ngươi sẽ không phải là võ sư giang hồ, ngươi sẽ là lãnh tụ chân chính… lãnh tụ, là như vậy sao?”

Lão không tán đồng một vài cách làm của Lý Hạo, một vài suy nghĩ của hắn.

Lão cảm thấy Lý Hạo như vậy, sẽ không làm được đại sự.

Không có đầu mối mà đã làm, có lẽ lòng tốt sẽ làm thành chuyện xấu.

Lý Hạo nhíu mày.

Chu thự trưởng nói: “Ngươi không phục sao?”

“Có chút.”

Chu Thự Trưởng cười : “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi bảo Ngân Nguyệt tiếp nhận nạn nhân, ngươi thật sự là hảo tâm, nhưng ngươi đã có nghĩ, Ngân Nguyệt sẽ đồng ý hay sao? Chúng ta bỏ ra rất nhiều, ngươi thu hoạch được gì chứ? Làm lãnh tụ, không chỉ làm việc phải cân nhắc, còn phải cân nhắc thu hoạch… đúng vậy, thu hoạch, rất hiện thực! Thế nhưng, chúng ta không phải thuộc hạ của ngươi, đối với chúng ta mà nói, chúng ta có thể thu hoạch được gì chứ?”

“Cho dù ngươi có cho một số lời hứa suông đi chăng nữa, cũng còn tốt hơn cái gì cũng không nói… có lẽ ngươi cảm thấy, về sau sẽ có hồi báo, thế nhưng… chúng ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi đây?”

“Ngươi cảm thấy nói suông khoác lát không có một chút ý nghĩa nào… nhưng trên thực tế ngươi không nói, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy, ngươi cái gì cũng không cho người ta được, ngay cả lời hứa suông cũng không cho chúng ta!”

Lý Hạo ngây ngẩn cả người, “Ý của ngài là?”

“Cho dù chỉ là một lời hứa suông… ngươi nói, nếu lần này thành công, sẽ như thế này như thế kia, thăng quan cũng được, dương danh cũng tốt, thậm chí là tương lai… tương lại vô tận, giúp chúng ta làm những gì, cũng tốt hơn so với ngươi bây giờ!”

Chu Thự Trưởng thở dài: “Võ sư các ngươi luôn thích hành động theo cảm tính, cái gì cũng dựa vào nghĩa khí, đó chính là bọn thảo mãng giang hồ, ngươi đã từng thấy qua bọn thảo mãng giang hồ có thể đoạt lấy thiên hạ, quản lý thiên hạ hay chưa?”

“Cho dù cổ Nhân Vương chỉ biết giết chóc, nhưng cũng biết dùng người mình quen, cho người ta hi vọng, cho người ta cảm giác chờ mong… Y sẽ nói, ta sẽ đưa nhân tộc đi đến hưng thịnh, mặc kệ ngươi tin hay không, có người tin, vậy là đủ rồi! Còn ngươi thì sao?”

Lão nhìn về phía Lý Hạo, cười: “Ngươi… có thể đưa đến cho chúng ta cái gì? Đưa đến cảnh hoang tàn khắp nơi hay sao? Hay là… thân tử đạo tiêu, không còn gì cả? Lý Hạo, thực tế một chút, không ai sẽ chi trả cho mộng tưởng của ngươi, trừ phi…đây là mộng tưởng của tất cả mọi người!”.

Lý Hạo rơi vào trong trầm tư.

Triệu Thự Trưởng ho một tiếng: “Lão Chu, hắn vẫn còn trẻ…”

Chu Thự Trưởng cười nói: “Không không không, ta chỉ là đang thức tỉnh hắn, hắn cần cổ vũ, cũng cần một số đề nghị phù hợp với thực tế, không thể một mực tâng bốc hắn, như thế, hắn sẽ lạc lối!”

“Thiên Tinh thành bây giờ nhất định có rất nhiều người khen hắn, hắn đã quá quen với những lời ngon ngọt, sẽ nghe không quen những lời nói thật… nhưng, đây là tương lai của Ngân Nguyệt, không thể đánh cược theo tâm ý cá nhân hắn được.”

Lý Hạo trầm mặc một hồi: “Vậy Chu Thự Trưởng cảm thấy, ta nên làm như thế nào, mới để mọi người cảm thấy có hi vọng…”

Chu Thự Trưởng cười nói: “Đơn giản thôi… ngươi đừng mãi nghĩ đến tránh né, nghĩ đến ẩn núp, nghĩ đến điệu thấp…ngươi đã không thể điệu thấp nữa! Cách tốt nhất, không ngoài định ra một mục tiêu, để mọi người vì cái mục tiêu đó mà phấn đấu, mà nỗ lực! Ngươi hôm nay đánh Cửu Ti, ngày mai đánh ba đại tổ chức, ngày kia sẽ đối phó Hoàng Thất, sau đó sẽ đánh Lâm Giang, đối phó hải tặc… Lý Hạo, ngươi coi bản thân là thần hay sao?”

Chu Thự Trưởng có chút bất đắc dĩ: “Ngươi không thể như vậy! Ngươi như vậy, sẽ khiến cho mọi người sợ hãi, không có hi vọng, sẽ khiến mọi người cảm thấy, thiên hạ này đều là kẻ địch, như vậy không được! Ngươi không phải là vì báo thù hay sao? Vậy ngươi cứ toàn tâm toàn ý đi báo thù, ngươi nói, ngươi muốn tiêu diệt Hồng Nguyệt… sau đó, tất cả mọi người sẽ tọa sơn quan hổ đấu, mà không phải như bây giờ, ngươi đã trở thành nhân tố không ổn định, nên mọi người đều muốn tiêu diệt ngươi!”

“Ngươi báo thù, cũng có thể đổi một cái danh nghĩa, ví như… mục tiêu của phía Hồng Nguyệt là hủy diệt thế giới, ngươi tiêu diệt Hồng Nguyệt, là vì muốn thế giới hòa bình… cho dù đó chỉ là tuyên ngôn giả tạo cũng mạnh hơn so với ngươi bây giờ!”

Lão thật rất bất đắc dĩ, thở dài một tiếng: “Ngươi nếu như muốn đối phó Cửu Ti, vậy cứ nói thẳng ra, ngươi nói, ta chỉ đối phó Cửu Ti, là vì cái gì, tại làm sao, mục tiêu là gì, sau khi thành công, chúng ta sẽ thu hoạch được cái gì… như vậy sẽ có người nguyện ý vì ngươi bán mạng!”