TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1412: Bới móc (1)

Đối với yêu thực mà Lý Hạo quen biết, hai người kỳ thực có chút bất ngờ.

Yêu thực tham lam, đây là nhận thức chung của rất nhiều người, kỳ thực yêu thực cũng không phải là quá tham, mà là không còn cách nào khác nên phải làm như thế, ngươi cho nó bao nhiêu Thần Năng Thạch, nó cũng đều có thể hấp thu hết cho ngươi xem.

Rất nhiều yêu thực trong vô số năm gần đây, cũng chỉ còn lại một hơi thở, có thể sống sót là do yêu thực mạng dài.

Lúc này, nhìn thấy một ít năng lượng, ngươi cũng sẽ hận không thể trong nháy mắt hấp thu hết.

Có thể phun ra một giọt nước suối sinh mệnh cho ngươi, đó là do ngươi vận khí tốt.

Bằng không, giống như Hòe tướng quân vậy, Lý Hạo trước đó nhét vào cả trăm vạn khối… ngay cả một cọng lông cũng không cho ngươi, ngươi có thể làm gì chứ?

Mà đối với việc Lý Hạo muốn tiếp thu những nạn nhân kia, hai người có chút chần chờ.

Việc này, không dễ làm cho lắm….

Không đơn giản chỉ là vấn đề ăn cơm, nạn nhân tràn vào quá nhiều, rắc rối cũng sẽ theo đó mà tăng lên, không có chỗ để ở, ăn uống ngủ nghỉ, bao quát cả nhân lực và vật lực đều đưa vào … không phải một câu nói đơn giản của Lý Hạo, đưa tất cả đi làm công là có thể giải quyết được.

Việc này, mức độ phức tạp khó mà tưởng tượng.

Triệu Thự Trưởng trầm mặc một hồi, hồi lâu mới nói: “Ngươi nếu muốn tiếp thu một bộ phận nạn nhân… tâm là tốt, nhưng ngươi phải hiểu một việc, đôi khi lòng người rất tham lam, khi bọn họ ăn uống no đủ, bọn họ liền sẽ nghĩ đến muốn đạt được nhiều thứ hơn, đạt được nhiều chỗ tốt hơn.”

“Khi đó, một khi ngươi không thể làm vừa lòng bọn họ…”

Lý Hạo lạnh lùng nói: “Ta biết, nhưng đây cũng là thời đại để cường giả tập hợp quyền lực! Ta là có lòng muốn làm chút gì đó, nhưng nếu như lòng người tham lam, không hài lòng với những thứ này… vậy liền trọng quyền xuất kích! Tình huống của ba tỉnh phương bắc như thế nào, tình huống của Lâm Giang ra sao, trong bụng bọn họ biết rõ… nếu như còn không biết điểm dừng, vậy tuyệt đối không để cho bọn họ thỏa mãn!”

Triệu Thự Trưởng thở dài: “Ngươi cũng hiểu rõ, bởi như vậy, rõ ràng là làm việc tốt, cuối cùng sợ rằng còn phải mang tiếng xấu!”

Lắc đầu thở dài.

Thời đại này, người tốt không dễ làm.

Lý Hạo không vấn đề gì nói: “Ngân Nguyệt vốn dĩ không có thanh danh tốt gì.”

“…”

Lời này, thiếu chút khiến hai vị này nghẹn chết.

Lời nói này là sao?

Lý Hạo cười ha hả nói: “Vốn dĩ chính là ở trong mắt những người khác, chúng ta chỉ là mọi rợ phương bắc, vùng đất man hoang! Nói thực, đồng ý đến Ngân Nguyệt, cũng là do không còn đường có thể đi được. Đương nhiên, ta biết trong đó cần phải bỏ ra rất nhiều thứ, ta chỉ là mở miệng, có lẽ hai vị có thể rụng hết tóc… nhưng có lúc, ta cũng nghĩ, Ngân Nguyệt chúng ta làm chút gì đó vẫn mạnh hơn so với không làm… ta sẽ tận toàn lực thỏa mãn nhu cầu của hai vị…”

Hắn biết vô cùng khó khăn, nói thì đơn giản, là lương thực ta gây trồng đủ cho 100 triệu người ăn là được!

Thế nhưng, chỉ ăn cơm thôi sao?

Nói đùa à.

Triệu Thự Trưởng rơi vào trong trầm tư, rất lâu mới nói: “Chúng ta sẽ suy nghĩ một chút, nhưng không thể trả lời cho ngươi ngay được.”

Lý Hạo cũng không nói thêm gì nữa.

Người ta nói cân nhắc, là đã nể mặt ngươi rồi.

Có nói thêm đi nữa, cũng là ương ngạnh mà thôi.

Chu Thự Trưởng mãi không lên tiếng, sờ lên chòm râu nhỏ của mình, chậm rãi nói: “Lý Hạo, làm việc phải có bền lòng, chúng ta lo lắng nhiều một chút, ngươi bây giờ chỉ là muốn gì làm đó, nghĩ cái gì làm cái đó, vốn dĩ không có mục tiêu rõ ràng, có đôi khi… chần chừ, mới là kẻ địch lớn nhất!”

Lão chậm rãi nói: “Ngươi hôm nay nghĩ đến phản kháng, ngày mai nghĩ đến cứu người, ngày mốt cảm thấy không có hi vọng lại lựa chọn từ bỏ… vậy ngươi cần cân nhắc, hậu quả mà nó đưa tới. Ngân Nguyệt có thể ủng hộ ngươi một chút… nhưng không có lòng tin, cũng không có cách nghĩ này, sẽ cùng ngươi lỗ mãng đến cùng. Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi không cho chúng ta bất cứ lòng tin gì!”

Lão nhìn Lý Hạo, cũng không sợ Lý Hạo nổi giận, chỉ là nhẹ giọng thức tỉnh: “Ngân Nguyệt, kỳ thực cũng là thiếu một người có nhiệt huyết đứng ra, nhưng cái chúng ta muốn không phải là người bỏ dở giữa chừng đó, mục tiêu của ngươi rốt cục là cái gì? Ngươi vì mục tiêu này sẽ bỏ ra cái gì? Ngươi há miệng liền nói thuận tâm ý ta… tâm ý của ngươi, có thể ăn thay cơm sao?”

“Ngân Nguyệt đã im lặng 200 năm, vì để hài lòng ngươi, ngươi có lẽ sẽ kéo Ngân Nguyệt vào vũng bùn.”

Lão lại nhìn Lý Hạo, lắc đầu: “Như vậy không được! Ngươi muốn đi con đường nào? Bản thân ngươi phải hiểu thật rõ! Nếu như ngươi thẳng tiến không lùi, không chết không quay đầu lại, chúng ta có thể ủng hộ ngươi một chút… thế nhưng, ngươi không thể cứ như vậy mãi, hôm nay ta muốn giết người, cho nên ta mới ra tay, ngày mai ta không muốn giết người nữa, ta phải rời đi, đi lưu lạc võ lâm…”

Lý Hạo giật mình.