Chiến Thiên thành, trở lại chốn cũ.
Lúc này Lý Hạo hiếm thấy cảm nhận được một chút yên tĩnh.
Trên tường thành, ba vị đoàn trưởng hạ xuống đất.
“Đội trưởng Thập nhị đoàn!”
Dao động vừa ra, Lý Hạo liền nhận ra, đội trưởng Thất đoàn Tưởng Thế Huân.
Ba vị đội trưởng hình như nhiều nhân tính hơn trước kia một chút, nhận ra Lý Hạo, trong giọng nói của đội trưởng Thất đoàn mang theo một ít nhiệt tình: “Ngươi đã trở lại!”
“Ừm, đội trưởng Thất đoàn!”
Lý Hạo cũng lộ ra nụ cười, áo giáp bạc hiện lên: “Mọi người vẫn ổn chứ!”
“Vẫn vậy, bên ngoài không còn người đến nữa.”
Trong ba vị đội trưởng, đội trưởng Thất đoàn nói nhiều nhất, còn hai vị đội trưởng Bát đoàn cùng Cửu đoàn khá ít nói. Bất quá lần trước khi hắn đi, đội trưởng Cửu đoàn ngược lại có nhắc nhở hắn, có thể cùng Hòe tướng quân đổi một ít nước suối sinh mệnh.
Sau đó Lý Hạo phải bỏ ra một cái giá khá nhỏ để đổi lấy một giọt.
“Sao đội trưởng Thập nhị đoàn lại tiến vào năng lượng đạo?”
Đội trưởng Thất đoàn có chút nghi hoặc: “Năng lượng nhất đạo có chút bài xích với Chiến Thiên quân, không phải không tốt, mà chỉ là... Rất nhiều chiến pháp của Chiến Thiên quân đều lấy khí huyết làm cơ sở, vì thế nên năng lượng nhất đạo không thể sử dụng, bao gồm cả chiến giáp cũng sẽ bị một ít hạn chế.”
“Chuyện ngoài ý muốn, hết cách.”
Lý Hạo nhìn lên trời: “Ta phi hành, sẽ bị công kích hả?”
“Cái đó thì không, ngươi là đội trưởng nên sẽ không bị tấn công.”
Vậy thì tốt rồi!
Đội trưởng Thất đoàn không nói gì thêm, nhanh chóng đổi chủ đề: “Đội trưởng Thập nhị đoàn trở về là muốn tìm sư trưởng sao? Sư trưởng trong quân doanh...”
“Không vội, ta đi gặp Vương thự trưởng trước.”
Lý Hạo ngượng ngùng, quên đi, trước kia y đánh ta, ta vẫn còn nhớ tới bây giờ đâu.
“Vậy ta vào thành trước, mấy vị đội trưởng có muốn cùng vào luôn không?”
“Không, chúng ta vẫn còn có nhiệm vụ, không thể tự ý rời khỏi vị trí.”
Được rồi, Lý Hạo cũng không nói nhiều, mọi người đều là quân nhân, có thể hàn huyên với nhau đã coi như không tệ rồi.
Hắn mang theo Hắc Báo vào thành, không phải là nhảy vọt qua mà là mở cửa thành rồi tự mình đi vào.
Trên đầu thành, hai “Chiến Thiên” vẫn to và rõ ràng như trước, chỉ là bây giờ Lý Hạo không tùy tiện nhìn nữa, xem cũng không hiểu cái gì, chỉ mỗi cái lãng phí thời gian.
Chờ Lý Hạo mang theo Hắc Báo đi rồi, đội trưởng Thất đoàn quay đầu lại nhìn thoáng qua, tinh thần dao động nói: “Đội trưởng Thập nhị đoàn hình như biến hóa rất lớn, các ngươi cảm nhận được không?”
Hai vị trưởng đoàn không nói gì, nhưng đều khẽ gật đầu.
Đúng là thay đổi rất nhiều.
Kỳ thật cách đây không lâu, Lý Hạo có chút âm trầm, thâm trầm, còn có chút non nớt xúc động muốn giết người, nhưng mới qua được một đoạn thời gian, lần này gặp lại, hình như đã khác nhiều.
Dù không rõ là chỗ nào không giống, chỉ cảm thấy, đội trưởng Thập nhị đoàn thoáng cái thành thục hơn rất nhiều.
Tinh thần đội trưởng Cửu đoàn dao động nói: “Hẳn là đi ra ngoài kiến thức qua các mặt của xã hội, có chút tiến bộ. Trở thành một võ sư năng lượng nhất đạo, có lẽ đã gặp phải một ít trắc trở... Cũng tốt!”
Mấy vị đội trưởng nghị luận một hồi liền không nói nữa.
Đầu tường một lần nữa khôi phục lại sự im lặng.
......
Lần này Lý Hạo ngược lại cảm thấy nhàn rỗi, vừa đi vừa nhìn.
Hiện tại Chiến Thiên thành không tính là lớn, nhưng bố cục rất tốt, quy hoạch cũng rất tốt, cấp bậc rõ ràng, khu thương mại, khu công nghiệp, khu quân sự đều rất rõ ràng.
Trước kia không để ý đến số lượng trường học, sau khi Hồng Nhất Đường nói tới, hắn mới chú ý đến những thứ này.
Lần này, hắn xem thêm một thời gian.
Trường học thực sự rất nhiều.
Lại nghĩ đến thư viện khổng lồ kia, có lẽ...người ở đây đều biết chữ cũng nên.
Một đường đi tới, Lý Hạo dừng lại, nhìn xung quanh. Đi thật lâu, hắn mới đi tới trung tâm thành thị, tháp rùa khổng lồ vẫn đứng lặng như trước đây.
Tại đây, Hắc Báo ngược lại hơi run rẩy.
Nghĩ đến chuyện gì đó không tốt lắm, Hắc Báo có chút sợ hãi, liên tục đi sát chân Lý Hạo, không dám lộn xộn.
“Lý Hạo, đội trưởng Thập nhị đoàn, sư đoàn 9, quân thủ vệ dự bị, cầu kiến Vương thự trưởng!”
Phủ thành chủ, cửa chính mở rộng.
“Vào đi!”
Lý Hạo cất bước đi vào, cửa lớn dẫn thẳng tới đại điện phủ thành chủ, ở giữa hầu như không có ngăn cách, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng màu vàng trên người Vương thự trưởng, đứng ở ngoài cửa có khi còn thấy văn phòng của bọn họ.
Trong đại sảnh.
Vương thự trưởng ngồi trên ghế, nhìn Lý Hạo, quan sát từ trên xuống dưới một phen, khẽ gật đầu: “Hình như không tệ.”
“Thự trưởng quá khen!”
Lý Hạo cười một tiếng.
Vương thự trưởng mặc hoàng kim chiến giáp, không thấy được tướng mạo và cũng không nhìn rõ dung mạo, nhưng Lý Hạo có thể dễ dàng phân biệt được y và vị sư trưởng kia. Sư trưởng cao lãnh, kiêu ngạo, còn vị này lại nhiệt tình rất nhiều.
Nếu lấy tương quan, vị này tương tự như Hách Liên Xuyên, vị sư trưởng kia chắc là nhân vật giống như Kim Thương.
Vừa vặn, cũng gần giống.
Người này là thự trưởng Cảnh Vệ thự, còn vị sư trưởng kia lại giống như đại tướng trong quân đội, đều có chút bộ dáng lãnh ngạo cao ngạo.
Vương thự trưởng lại nhìn giày của hắn, có chút ngoài ý muốn: “Lấy được giày Truy Phong?”
“Ân.”
“Xem như có chút thu hoạch.”
Vương thự trưởng hơi cảm khái: “Giày Truy Phong... Giày Truy Phong cũng coi như có chút danh tiếng. Năm xưa là thần binh mà gia tộc Chiến vương dùng, sau này rơi vào trong tay Nhân Vương. Sau đó, Nhân vương giao cho tổ tiên của ngươi... Sau đó truyền cho Lưu gia, trong nháy mắt, lại rơi vào tay ngươi...”
Lý Hạo có chút ngoài ý muốn: “Giày Truy Phong này, còn có chút liên quan đến tổ tiên ta?”
Gia tộc Chiến vương, hắn nhớ trong cuốn sách vàng, “Phá” Tự Quyết, không gì không phá.
“Ân.”
Vương thự trưởng gật gật đầu, lại nhìn về phía Lý Hạo: “Những thứ này không quan trọng, lần này đến Chiến Thiên thành, có việc gì không?”
Lý Hạo gật đầu: “Có mấy chuyện nhỏ, hy vọng thự trưởng có thể giải thích nghi hoặc.”
“Nói.”