“Đô đốc!”
Thanh âm Mộc Lâm vang lên, Lý Hạo có chút ngoài ý muốn, nói không có việc gì thì không cần tìm mình.
“Có chuyện gì vậy?”
“Có người muốn gặp ngươi.”
“Ai?”
“Một cô bé, nói ngày đô đốc đến, từng cho nàng 200 tinh tệ, là người quen của đô đốc...”
Lý Hạo ngẩn ra, nhớ lại.
Không khỏi có chút thất thần, tình huống gì?
Lần đó cho tiền giả?
Không đến mức này chứ.
Hoặc cô bé đó nhận ra mình, cảm thấy mình là một đại nhân vật, vì vậy muốn leo lên làm thân?
Nhưng mà... Ta chỉ ngồi xe đạp của ngươi một lúc rồi, cũng không leo lên được quan hệ gì?
Bên ngoài cửa, Mộc Lâm vẫn đang chờ.
Dưới tình huống bình thường, y cũng sẽ không tìm Lý Hạo, nhưng người ta nói là người quen, Lý Hạo còn đưa cho người ta 200 tinh tệ...
Mộc Lâm sắp muốn hiểu lầm rồi!
Trong trường hợp nào, mới đưa cho người ta 200 tinh tệ?
Mà người ta còn là một cô bé... Cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
Lý Hạo lại là người như vậy?
Ôi trời!
Hiện tại người ta tìm tới cửa... Chẳng lẽ...
Một số thứ, không thể suy nghĩ quá sâu.
Dù sao, vô duyên vô cớ, đang yên đang lành cho người ta 200 tinh tệ làm gì?
Lý Hạo còn là một lão luyện, hắn không quan tâm tài nguyên tu luyện, đối với tiền tài mà người bình thường dùng, ngược lại keo kiệt cực kỳ. Nghe nói hắn rất thiếu tiền, sao lại đưa cho người ta 200 tinh tệ, mặt trời mọc ở đằng tây?
“Đô đốc!”
Mộc Lâm nhắc nhở một câu, Lý Hạo phất tay, cửa mở toanh, có chút nghi hoặc: “Nàng nói muốn gặp ta làm gì không?”
“Không, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn gặp đô đốc...”
Mộc Lâm giống như lở lời nói: “Đô đốc cho nàng 200 tinh tệ, nàng không gạt người?”
“Có chuyện như vậy.”
Lý Hạo gật đầu.
Mộc Lâm hiểu rõ rồi, trong lòng thở dài, không phải người a!
Người ta thoạt nhìn mới mười lăm sáu a.
Lý Hạo ngược lại không nghĩ nhiều, 200 tinh tệ thì sao?
Lần đó thật vất vả lắm mới hào phóng một lần.
Chỉ là ngoài ý muốn, đối phương lại còn tìm tới cửa, hắn suy nghĩ một chút, cũng không để cho Mộc Lâm đuổi người, mà là đứng lên: “Đi xem, chẳng lẽ lần trước đưa tiền giả?”
Mộc Lâm không nói một lời, lặng lẽ đi theo.
Trong lòng đã sớm nghĩ đến vô số khả năng,... Không phải... Không, đúng chứ?
Đô đốc sắp có con rồi?
Tuy nhiên, dường như cũng tốt.
Chỉ có điều, phải xác định là đô đốc mới được.
Ừm!
Lý Hạo còn quá trẻ, việc này phải coi trọng.
“Nhị Mộc ca, nghĩ cái gì vậy?”
“Ah?”
“Ta hỏi ngươi!”
“Cái gì?”
Lý Hạo im lặng, Mộc Lâm làm sao vậy?
“Ta nói, hôm nay trong thành có động tĩnh gì không, Cửu Ti bên kia thế nào?”
“Không có không có.... Chính là Tuần Dạ Nhân phát uy, Cửu Ti đều giữ im lặng, hiện tại không có động tĩnh gì.”
“Ừm.”
Lý Hạo gật gật đầu, không hỏi nữa, chẳng lẽ là Kim Thương đi rồi, cho nên Mộc Lâm có chút thất thần?
Hắn đi ra ngoài, thành Bắc, nơi trước kia thủ quân trú đóng, giờ bị bọn họ trưng dụng, hiện tại chính là phủ Đô Đốc Thiên Tinh tạm thời.
Trên thực tế, Lý Hạo nên thành lập phủ Tổng đốc Thiên Tinh.
Nhưng phủ Tổng đốc, nghiêm túc mà nói, còn phải chịu sự quản lý của hoàng thất, cho nên hắn không coi trọng. Phủ Đô Đốc vẫn tốt, chỉ thuộc thẩm quyền của Tuần Dạ Nhân, và Tuần Dạ Nhân lại là địa bàn của chính mình, quan nhỏ, nhưng có thể tránh hoàng thất.
Lúc này, bên ngoài viện có một cô gái đang lo lắng chờ đợi, có Võ Vệ quân mời nàng vào, nhưng nàng không vào, chỉ chờ ở ngoài cửa.
Mà một số võ sư trong Võ Vệ quân, ánh mắt ai nấy đều bát quái.
Một cái nữ nhân, đến tìm Lý Hạo.
Tuổi còn rất nhỏ, nói là lúc ấy Lý Hạo cho nàng 200 tinh tệ... Tin tức này, hiện tại đã sắp truyền khắp Võ Vệ quân, xa xa, thậm chí mơ hồ thấy được thân ảnh Ngọc tổng quản, không biết có phải Hầu Tiêu Trần phái đến hóng chuyện hay không.
Hiện tại Lý Hạo còn chưa nghĩ tới những thứ này, nghĩ tới rồi, chắc sẽ đánh chết mấy người chấn nhiếp một chút!
Làm nhục danh tiếng của ta!
......
Lúc Vũ Kỳ nhìn thấy Lý Hạo, rất hưng phấn, rất kích động.
Cách thật xa, nhưng vội vàng chạy tới, vẻ mặt vui mừng, cùng với hơi thấp thỏm: “Cái kia... Lý đại nhân, ngài còn nhớ ta không? Lần trước cùng ngươi đi đường lớn Cửu Ti kia... Ta còn nói, đại nhân lần sau có nhu cầu, có thể tùy thời đến Đông thành tìm ta, ta tên là Vũ Kỳ...”
Lý Hạo gật gật đầu, đương nhiên nhớ kỹ, trí nhớ của hắn còn chưa kém như vậy.
Mà Mộc Lâm, ánh mắt càng phức tạp.
Lần sau cần tìm ngươi... Thật sự là... Không thể tin được.
“Vũ Kỳ đúng không, nhớ!”
Lý Hạo cười ha ha nói: "Không phải lần trước cho tiền giả chứ? Không đến mức đó chứ? Số thiên tinh tệ kia cũng không phải của ta, ta giết người lấy tới, nếu là giả, ta lại bổ sung cho ngươi...”
“Không phải không phải!”
Vũ Kỳ vội vàng lắc đầu, vị này sao lại nghĩ như vậy?
“Đại nhân, ta tìm ngài là có việc...”
“Đừng gọi đại nhân, gọi là đại ca đi!”
Lý Hạo tùy ý nói một câu, thấy bốn phía không ít người nhìn tới, có chút nghi hoặc, xem cái gì mà xem?
Ta không thể có một cái người quen hay sao?
Chờ cảm nhận được một ít ánh mắt bát quái, hắn mơ hồ nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Lâm, thấy trong ánh mắt Mộc Lâm mang theo một chút không thể tưởng tượng nổi, hàm ý như Lý Hạo không phải người...
Lý Hạo hiểu!