Cửa thành bắc.
Giờ phút này trống trải không một ai ở đó.
Trong thành, một chi đội ngũ thật dài đang tiến thẳng về nơi đây.
Ở ngã tư đường.
Cư dân hai bên không ai dám lộ diện, ai cũng chỉ yên lặng trốn phía sau cửa sổ, trốn phía sau đường đi, vụng trộm mà nhìn.
Náo nhiệt như vậy, bọn họ xem không nổi, mà cũng không dám xem.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều rất quan tâm.
…
Tiến lên được khoảng 1 giờ, một số quý tộc đi đến nỗi xụi lơ hai chân, cửa thành bắc đã mờ mờ ảo ảo có thể trông thấy.
Có quý tộc nhẹ nhàng thở ra.
Nếu phải đi tiếp nữa, họ sắp sửa đi không nổi, nhưng cuối cùng coi như đã đến.
Tất cả mọi người đều nhìn về nam tử trước mặt.
Ngươi biết không?
Ngươi chắc chắn biết!
Đợi chút nữa, chính là ngày chết của ngươi, vì sao ngươi có thể ngu xuẩn đến mức độ như vậy cơ chứ?
Phía trước, Lý Hạo vẫn lạnh nhạt như cũ, một đôi mắt nhìn xung quanh bốn phía, hôm nay rất nhiều siêu năng, cường giả cũng rất nhiều.
Thế nhưng, đối phương hình như biết được hắn có thể nhìn thấy gì đó, lần này phụ cận cửa thành bắc thế mà lại không có mấy chùm sáng.
Cũng phải thôi, nếu xét từ mấy lần chiến đấu kia của Lý Hạo, ngoại giới phán đoán hắn chính là tu sĩ thiên nhãn, cũng thuộc loại bình thường.
Sau lưng Lý Hạo, một đoàn xe chậm rãi đi theo.
Đó là đội ngũ đến từ Tuần Dạ Nhân.
Đương nhiên, bọn họ cũng không có hứng thú đi bộ, đều lái xe, nhưng cũng không dám vượt qua bọn người Lý Hạo, lặng lẽ đi theo phía sau.
Bên trong xe.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Long nhìn về phía trước, không nói một lời.
Phía sau hơn, sắc mặt của Chu phó Bộ Trưởng cũng rất khó coi, đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Lý Hạo.
Tổng cộng Tuần Dạ Nhân có 11 vị chính và phó Bộ Trưởng, ngoại trừ Diêu Tứ không đến, bao gồm cả Hầu Tiêu Trần cũng đến, chỉ là Hầu Tiêu Trần đi phía sau cùng, một mực nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lão chính là mục tiêu mà mọi người đều phải cảnh giác.
Trong hoàng cung.
Nam Quyền thân khoác áo giáp, tay cầm đại chùy, đang ung dung bước ra ngoài.
Một vị nam tử trẻ tuổi trên người mặc áo bào màu vàng, vẻ mặt thành khẩn: “Hạ sư phụ, ở lại nhé!”
Nam Quyền nhìn về phía nam tử, hôm nay, lộ ra vẻ đặc biệt bình tĩnh: “Ta chính là võ sư Ngân Nguyệt!”
Chỉ duy nhất lý do này thôi.
Hôm nay, không có quá nhiều ý nghĩ đầu cơ, chỉ bởi vì ta là võ sư Ngân Nguyệt mà thôi.
Cho nên, lão chắc chắn sẽ đi.
“Hạ sư phụ…”
Nam tử thở dài một tiếng: “Ta biết khó mà thuyết phục được ngươi, nhưng biết rõ là không thể làm mà vẫn cứ làm, đây quả thực không khôn ngoan! Hạ sư phụ nếu như nguyện ý ở lại… đợi đến ngày ta lấy lại non sông, mối thù của Lý Đô đốc, ta sẽ báo giúp Hạ sư phụ.
“Ta là một người giang hồ!”
Hạ Dũng cười to, đạp không mà đi, quan sát Cửu Ti, cười lạnh một tiếng: “Ta chờ các ngươi đến giết!”
Nói xong, đạp không mà đi!
Bốn phương tám hướng, có người nhìn lên, có người lại cười lạnh.
Nam Quyền… vậy mà lại đến thật rồi.
Lũ người Ngân Nguyệt man rợ, đã bao nhiêu năm vẫn cứ như vậy, đến chết cũng không đổi, nếu lão trốn trong hoàng cung, có một Cửu hoàng tử che chở, cho dù người khác muốn giết lão cũng rất khó.
Nhưng vào lúc này, Nam Quyền lại lựa chọn bước ra, cũng là không ngoài dự đoán của người ta cho lắm, chỉ là vẫn như trước đây cảm thấy, võ sư Ngân Nguyệt không thể nói lý.
…
Võ Vệ Quân chậm rãi dừng lại.
Đã đến cửa thành bắc.
Giờ phút này, phụ cận cửa thành không một bóng người, ngoài cửa thành, ngược lại là có một cái quảng trường rất to, vùng đất bằng phẳng, nối liền hải vực Thiên Tinh.
Lý Hạo phóng từ trên thân Hắc Báo xuống.
Ra lệnh một tiếng: “Áp giải phạm nhân đến pháp trường!”
“Tuân lệnh!”
Quát khẽ một tiếng, Mộc Lâm nhanh chóng phất tay, Võ Vệ Quân nhanh chóng bắt ra 300 tên từ trong đám người, trong đó có một số cường giả Tam Dương, sắc mặt rất khó coi.
Cũng có người toàn thân run rẩy, không cho Võ Vệ Quân áp sát.
Ầm!
Có Võ Vệ Quân tính khí nóng nảy, trực tiếp tung ra một quyền, đánh đến đối phương không ngừng thổ huyết, cuối cùng vẫn là từng người một bị kéo đi.
Phía trên quảng trường cực lớn kia, rất nhanh có từng vị quý tộc đã bị kéo lên đó.
Lý Hạo cất bước mà đi, đạp không mà lên, trong chớp mắt đã đứng trên cái tường thành không cao lắm kia, quay đầu nhìn về phía hậu phương, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Tuần Dạ Nhân hành hình, chư vị, có ai muốn xem thì cứ đến đây mà xem!”
Dứt lời, nơi xa, một đạo âm thanh phá không mà đến, người tới cười ha hả: “Ta đến xem, ta muốn xem chặt rơi mấy trăm cái đầu chó, có ai có thể làm gì được chúng ta?”
Dứt lời, Nam Quyền đáp xuống đất.
Đồng khải trên người, tay cầm đại chùy, bên trên râu quai nón tràn đầy sương lạnh, trong mắt thì ẩn chứa hung quang.
Lý Hạo cười cười, nhưng cũng không nói gì.
Nam Quyền đã đến… đó việc ngoài ý muốn hay sao?
Cũng không coi là ngoài ý muốn.
Chỉ là kẻ đầu cơ này, giờ phút này lại lựa chọn đến đây, chỉ sợ cũng không còn là để đầu cơ, có những lúc, lòng người rất phức tạp.
Hắn cũng không nói chuyện.
Một lát sau, đội xe dừng lại.