Lý Hạo trở lại.
Khi nam nhân trẻ tuổi này vừa tới Thiên Tinh thành chưa đến mấy ngày, thì có lời đồn bỗng dung xuất hiện nói nam nhân này chính là vừa chạy về đây trốn, giống như trong nháy mắt đốt lên cái gì.
Dân chúng có hơi đứng hình giống như...Có chút nhảy cẫng cả lên.
Bọn hắn cũng không biết tại vì sao mà bản thân lại nhảy cẫng lên như vậy.
Bọn hắn không biết cuối cùng chính mình muốn kết quả như thế nào, tiêu diệt quý tộc sao?
Không biết.
Đối với quý tộc đương nhiên bọn hắn có phẫn nộ, cũng có căm ghét, còn có một chút không có gì để nói, quý tộc liền là trời, cường giả cũng là trời.
Thật ra trong lúc cường giả chiến đấu thì bọn hắn không cảm thấy quá hứng thú, cùng lắm thì xem như uống trà nghe chuyện thôi.
Nhưng hôm nay không biết phải tính sao, trong lòng cũng đã nghĩ thoáng hơn một chút.
Không đọc sách nhiều như bọn hắn, nhận thức chữ càng không nhiều như bọn hắn nhưng giờ phút này cũng có chút hạnh phúc, có chút nhảy cẫng, có chút vui vẻ thậm chí có chút...Hưng phấn ngủ không được.
Dù là ở kinh đô hay ở dưới chân Hoàng thành.
Mấy chục triệu dân chúng, những người thực sự biết chữ thật ra cũng không nhiều. Những năm khi mới xây dựng trường học thì vẫn còn được, đến 20 năm trước tại thời điểm sau khi siêu năng quật khởi trở về sau, một lượng lớn trường học bị đóng cửa, 5 năm trước lại thêm một nhóm trường học bị đóng, bây giờ những người được giáo dục ngược lại là không nhiều lắm.
Vì sao lại vui vẻ?
. . .
Trong khu ổ chuột.
Gió Bắc gào thét mà đến, trong sân rộng có chút trống trải, không có bài trí gì, cửa sổ đều có chút hở khiến gió lạnh gào thét mà vào.
Trong sân một đống lửa đang nhen nhóm cháy.
Mười mấy đứa hài tử tạo thành một đoàn.
Vũ Minh cơ thể gầy yếu thấp bé, cộng thêm một bộ tư thái lão học cứu, gật đầu rồi lại lắc đầu nói: “Không biết vì sao mọi người thấy vui vẻ như vậy a? Hôm nay ta ra ngoài mua khoai lang, bà cô bán khoai lang còn cho thêm một củ khoai lang, nàng ta cũng không biết vì sao tâm tình của chính mình tốt như vậy...Nhưng dù sao nàng ta chính là đưa ta nhiều thêm một củ!"
"Đúng vậy a đúng vậy a, vừa rồi cái tên Lưu mặt rỗ ở sát vách còn nhường đường cho ta đây, trước kia chắc chắn sẽ không như vậy đâu!"
"Đúng, hôm nay ta kéo xe ba gác chở một vị khách nhân, trước kia nhiều nhất cho năm mao tiền nhưng hôm nay cho ta hẳn một khối tiền đấy!"
". . ."
Bọn nhỏ giống như cũng vô cùng hưng phấn, bọn hắn không biết vì sao lại như vậy nhưng hôm nay dường như mọi người đều rất tốt bụng, thậm chí có chút cảm giác giống như bọn hắn sắp ăn tết.
Vì cái gì đây?
Mỗi ngày đều như thế thì tốt.
Vũ Minh gật đầu rồi lắc đầu: "Cái này gọi là thức tỉnh! Thức tỉnh tiềm thức!"
Tiểu hài nói với giọng vô cùng hiểu biết, thậm chí còn ra dáng một vị tiểu đại nhân: "Ta biết cuộc sống của chúng ta hiện tại không quá tốt nhưng vì sao lại như vậy? Chúng ta sống ở dưới chân Hoàng thành, nơi này có rất nhiều người giàu, nơi này của chúng ta khắp nơi đều là cơ hội, đều là tiền tài, đều là tài phú...Nhưng vì sao cuộc sống của ta, của chúng ta hình như không được tốt lắm? Ta vô cùng thất thần thậm chí giống như ta vừa chết đi sống lại?"
Có tiểu hài nhanh chóng đáp: "Ta biết! Bởi vì chúng ta không phải là quý tộc!"
"Ta biết, vì vậy chúng ta phải trở thành Thiên Quyến thần sư mới được!"
"Thiên Quyến thần sư không có lợi hại như quý tộc!"
Có tiểu hài tử phản bác: “Lần trước ta nhìn thấy A Sơn phố bên cạnh trở thành Thiên Quyến thần sư, nhưng bây giờ hắn chỉ là một tên lái xe dẫn ngựa cho quý tộc! Nếu ta là quý tộc thì ngươi chính là Thiên Quyến thần sư, ngươi cũng phải trở thành người dẫn ngựa của ta!"
"Mơ đi, ta muốn học theo Ma Kiếm, giết ngươi!"
"Ngươi dám!"
"Ta đương nhiên dám!"
". . ."
Bọn trẻ tranh luận, đánh gãy lời nói của Vũ Minh.
Vũ Minh thở dài một tiếng nhưng không tức giận mà là lộ ra nụ cười, bên cạnh gã, Vũ Kỳ vừa nướng chín một củ khoai lang rồi đưa cho gã: "Lần sau không cần phải đi mua, khoai nướng sẵn rất đắt, chúng ta cũng có thể tự nướng, ngươi cần gì phải tiêu uổng tiền!"
Vũ Kỳ rất tức giận!
Vũ Minh liền vội vàng gật đầu nhưng lại nhỏ giọng nói: "Bà cô bán khoai lang vô cùng đáng thương, bây giờ cũng sắp tới đầu mùa đông rồi, gió lạnh lạnh thấu xương, một ngày nàng cũng không bán được bao nhiêu cái. Nàng còn phải nuôi hai đứa cháu trai, nhi tử thì năm trước đã đi công tác rồi, bị đại chiến siêu năng liên lụy khiến hắn chết ở bên ngoài, con dâu cũng bỏ trốn rồi, nàng còn phải dựa vào bán khoai lang để nuôi một nhà đây."
Vũ Kỳ một mặt không vui, nhưng nghe xong lời này thì có cân nhắc, một hồi sau mới nói: "Vậy thì cũng không được phép đi mua mỗi ngày...Ba ngày...ba ngày đi mua một lần!"
Dứt lời, nàng bỗng nhiên nói thêm: "Ngày mai...Ngày mai nếu Lý đô đốc giết...Giết những người kia thì ngươi cũng có thể đi mua!"
Vũ Minh nở nụ cười, gật gật đầu.
Lại nhỏ giọng nói: "A tỷ, ngươi từng đọc qua sách, ngươi có biết cái gì khiến cho mọi người vui vẻ như vậy không?"