TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 128: Ngân Thành Tuần Kiểm Ti (5)

Có người thét lên, cư dân quanh đó cũng lén lút nhìn lên.

Trên không trung, Viên Thạc tóc trắng xoá tung một quyền đánh nổ siêu năng giả bay trên trời, máu trào ra miệng, có chút lạnh lùng, có chút giễu cợt: "Lão phu không sợ! Ta đã là người sắp chết, trước khi chết còn có thể chém giết một thằng súc sinh, đáng giá!"

Dứt lời, Viên Thạc lưng đeo trường đao, đạp lên nóc toà nhà, chạy như bay trong đêm mưa, đuổi theo Lưu Long, tiếng cười truyền vang bốn phía: "Thằng nhóc Lưu gia, đại nạn lâm đầu, lão phu tới cứu chú! Trong mảnh đất Ngân Thành không có mấy người Phá Bách, chú dám chiến, lão phu cũng không sợ!"

"Viên Thạc!"

Đến giờ phút này, tiếng gầm giận dữ mới từ trong thành truyền ra.

Siêu năng giả lôi đình vô cùng phẫn nộ. Y không ngờ Viên Thạc lại đột ngột xuất thủ!

Chết mất 2 người!

Cộng thêm 3 người trước đó, thì tổng cộng đã mất một nửa nhân thủ!

"Đáng chết!"

"Đuổi!"

Ngay sau đó, mấy đạo nhân ảnh cấp tốc truy kích, cả đám đều vô cùng phẫn nộ, kẻ sắp chết như Viên Thạc lại dám ra mặt chém giết, những võ phu này Ngân Thành lá gan quá lớn!

Mà nơi xa, Hồ Hạo cùng Lý Mộng đều biến sắc.

Nhanh quá!

Chỉ trong nháy mắt, Viên Thạc đã đạp không mà đi, như chim bay, trực tiếp bay lên không trung, một quyền đấm chết vị Nguyệt Minh kia!

Lão già này không phải sắp chết sao?

Không ngờ vẫn còn sức đánh một trận!

Sau đó hai người biến sắc, làm sao bây giờ?

Lần này rắc rối rồi!

Đi theo hay không?

Không đi theo, Viên Thạc chết rồi, bọn họ cũng không cách nào bàn giao, nhưng theo sau... có thể gây nên đại chiến giữa Tuần Dạ Nhân và tổ chức siêu năng của đối phương hay không?

Hai người bọn họ đang có chút chần chờ, thì ở nơi xa Mộc Sâm thấy được hai người, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Không đi theo còn ở lại đợi ăn khuya sao? Chúng mày không dám tùy tiện ra tay, bọn chúng dám sao? Thật sự chém giết với Tuần Dạ Nhân, bọn chúng chắc thắng sao? Ngu xuẩn!"

Hai người đỏ mặt tới mang tai!

Bị mắng!

"Đi!"

Hồ Hạo cũng có thể bay trên trời, nắm lấy Lý Mộng, cấp tốc bay về phía nơi xa.

Đúng như lời của Mộc Sâm, bọn họ không dám tùy tiện ra tay, những kẻ kia cũng không dám tuỳ tiện tấn công họ, nếu không, gây nên chiến tranh giữa hai thế lực lớn, ai cũng gánh không nổi trách nhiệm.

"Ti trưởng!"

Có tuần kiểm nhìn về phía Mộc Sâm, mang theo chút phẫn nộ, cứ thả chúng vậy sao?

Mặc dù kẻ bay trên trời vừa mới bị Viên Thạc giết, nhưng... không phải do họ giết, cơn giận này sao nguôi!

Trơ mắt nhìn những kẻ kia truy sát chấp pháp đội trưởng, mọi người đều không cam lòng!

Chúng ta người nhiều súng nhiều, sự thật chứng minh súng nhiều, cũng không phải không giết được những kẻ kia!

Mộc Sâm khoát khoát tay, có chút mất hứng.

Gã nhìn về phía nơi xa, có chút tự giễu, có chút vô lực đi về phía Tuần Kiểm Ti.

Không được!

Lưu Long, chỉ sợ chú sắp tiêu đời, ta cảm nhận được một cỗ thần bí năng cực kỳ mãnh liệt đang chấn động, có thể là cường giả cấp độ Nhật Diệu đã đến!

"Nổ súng!"

Mộc Sâm vừa đi, vừa hét lớn một tiếng: "Nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay! Nhớ kỹ, siêu năng không được vào thành, đợi đến lúc siêu năng vào thành, binh sĩ Ngân Thành ta, chắc chắn tử chiến sa trường, không cho phép chúng mày phách lối!"

Là uy hiếp, cũng là bất đắc dĩ.

Chỉ có thể rống lớn vài câu, phát tiết một chút sự ức chế trong lòng.

Vị này là ti trưởng của Tuần Kiểm Ti, giờ khắc này có chút bi ai, đường đường ti trưởng một thành, lại bị mấy siêu năng giả ép chế... thật uất ức quá đi!

Một giây sau, Mộc Sâm bước ra một góc phố, trong tay cầm trường đao, nhìn về phía mấy người bị giam trên đường, lười nói nhiều, lập tức cầm trong tay trường đao trảm ngay tức khắc!

Gần như không nghe được tiếng kêu rên!

Gần như không nhìn thấy máu bắn tung tóe, cứ như vậy lạnh lùng vung đảo liên trảm hơn mười đầu lâu, lạnh lùng nói: "Lưu Long không so đo, tao so đo! Hôm nay tao không giết được siêu năng, giết lũ nội gián chúng mày thì dư sức! Cũng không nhìn một chút, đây rốt cuộc là địa bàn của ai, lại dám bán mạng cho lũ chó má kia ngay trên địa bàn của tao!"

Từng cái đầu lâu rơi xuống đất, lúc này Mộc Sâm mới phát tiết một phân cơn giận, sau đó nhìn về phía nơi xa, trong mắt đầy sự u uất.

Đương nhiên, còn có chút chờ mong.

Vương Minh và kẻ sau lưng đã đi chưa?

Hi vọng Tuần Dạ Nhân lần này ra sức một chút, nếu không mạnh mẽ lên thì sắp bị người khác bắt nạt rồi.

Đối phương thật sự phái tồn tại cấp độ Nhật Diệu tới!

Cũng không biết có thể đối phó nổi hay không!

Về phần Lưu Long... hi vọng không sao!

Giờ phút này, vị ti trưởng mập mạp bình thường luôn ôn hòa, trực tiếp giẫm lên đống xác chết này, tiện thể lau máu dính trên chân, cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn, vừa đi vừa lắc đầu, Viên Thạc còn đến quậy gì nữa!

Lão già này sắp xuống mồ rồi, còn nhất quyết dính vào vũng nước đục, trận chiến đêm nay kết thúc, dù lão không bị siêu năng giết, bản thân cũng khó sống sót!

"Đợi ta bước tới bước kia, thay đổi nhật nguyệt càn khôn!"

Dưới đêm mưa, Mộc Sâm mập cất tiếng hát, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra đã trôi qua, trên gương mặt béo núc tràn đầy tiêu dao.

Đi đến trước đại giáo đường, vung tay lên, lập tức có mấy người vọt tới, cầm đủ loại dụng cụ, cấp tốc thu thập thần bí năng của những siêu năng đã chết.

"Lưu lão đệ, nếu chú còn sống sẽ trả lại cho chú, chết rồi... thì là của ta, ta cũng cần!"

Mộc Sâm thở dài một tiếng, lại cười.

Chú chết, ta sẽ lấy, đợi ta bước vào siêu năng, báo thù cho chú!

Ngân Thành, cũng không chỉ một mình Lưu Long chú, đừng nghĩ chỉ một mình chú mạnh mẽ, không có ông đây âm thầm ủng hộ chú, cmn chú lấy đâu ra nhiều vũ khí đạn dược như vậy, đâu ra nhiều người không sợ chết liên tục gia nhập tiểu đội Liệp Ma của chú như vậy!

Lại quay đầu nhìn về phía thành bắc, Mộc Sâm vẫn tươi cười như cũ, nhưng trong mắt lại chỉ có sát ý lạnh lùng.

Lũ quỷ diện, ta nhớ kỹ hết rồi!