Trong bóng tối.
Một chiếc phi thuyền khổng lồ, bay ngang qua bầu trời.
Mấy ngàn người đều bị cầm tù trong phi thuyền, hai vị cường giả Húc Quang, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn nội kình của Lý Hạo, từng chút thẫm thấu đến bên cạnh trái tim, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.
Nhưng Lý Hạo mặc kệ tất cả.
Hắn rất bình tĩnh, hắn từ từ thẫm thấu nội kình, cẩn thận từng li từng tí bao vây ngũ tạng của bọn họ, động tác rất nhẹ nhàng, giống như đang làm việc rất nghiêm túc.
Đều nói người nam nhân chăm chỉ làm việc là đẹp trai nhất.
Nhưng Mộ Tiểu Dung hai người này đều không chút cảm nhận được, chỉ có sợ hãi.
Loại cảm giác trái tim bị siết chặt kia, khiến bọn họ cảm giác có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Lý Hạo có chút nhíu mày, nói khẽ: “Chớ lộn xộn! Thần Bí Năng không ổn định, nội kình mặc dù ổn định, nhưng động đậy lung tung, dưới sự chảy xuôi của Thần Bí Năng, rất dễ khiến những nội kình này bạo động, khiến ngũ tạng nổ tung!”
Mộ Tiểu Dung sắc mặt trắng bệch: “Ngươi cũng biết Thần Bí Năng không ổn định sao….bọn ta đã bị bắt làm tù binh, ngươi làm như vậy, rất dễ khiến cho trái tim của bọn ta nổ tung.”
“Sẽ không như vậy.”
Lý Hạo tươi cười sáng lạn: “Ta làm việc rất có chừng mực, chỉ cần các ngươi không phát huy thực lực vượt quá Tam Dương, trái tim cũng sẽ không nổ tung, ta cũng không hoàn toàn khống chế các ngươi, chỉ là không hi vọng phát sinh một vài chuyện không vui, hiểu chưa?”
Mộ Tiểu Dung cắn chặt răng không nói gì nữa.
Lý Hạo quang minh chính đại mang theo bọn họ bay về hướng Thiên Tinh thành, rất dễ bị Tài Chính Ti phản công, một khi đại chiến bộc phát… đối với bọn họ mà nói, sẽ cực kỳ nguy hiểm.
“Lý Đô Đốc, ngươi rốt cục muốn làm gì?”
Mộ Tiểu Dung cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng xuống: “Nếu không giết bọn ta, cũng không cần thiết như vậy, chúng ta phối hợp là được, gặp nguy hiểm, có lẽ còn có thể giúp ngươi một chút.”
“Không cần, không cần!”
Lý Hạo cười cự tuyệt, lắc đầu nói: “Thân phận của các ngươi quá cao quý, ta không đành lòng để các ngươi mệt nhọc.”
Mộ Tiểu Dung không nói gì.
Lý Hạo nhìn bên ngoài thuyền, giờ phút này đã sắp vượt qua biển Thiên Tinh.
Qua hải dương, lại qua thêm một vùng đất không người ở, chính là Thiên Tinh thành.
Tài Chính Ti sẽ phái người đến sao?
Hắn cười cười, nhìn về phía Mộ Tiểu Dung: “Thân phận của ngươi cao quý, qua đây, ngươi đứng ở đầu thuyền, chỉ cần là người của Tài Chính Ti, là người của phía quan phương, cũng không bao giờ dám ra tay với ngươi, Ti trưởng Cửu Ti thân phận quá cao quý, không ai dám động đến con cái của bọn họ… ngươi cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Mộ Tiểu Dung lần nữa trắng bệch.
Lý Hạo nghiêng cười nhìn về phía xa xa, dường như thấy được có chùm sáng đang nhanh chóng áp sát, nắm lấy Mộ Tiểu Dung trực tiếp vứt ra đầu thuyền, âm thanh chậm rãi truyền đến: “Cái ta nói là mệnh lệnh, mà không phải là khẩn cầu! Ngươi tự mình nghĩ một chút, làm sao để đối phương không ra tay với ngươi, cũng không dám ra tay với chiếc thuyền này…”
Nói xong, quay đầu, nhìn những quý tộc đang run lẩy bẩy bên trong khoang thuyền kia, lộ ra nụ cười: “Tất cả hậu đại của phó Ti trưởng, đi lên phía trước, còn tất cả thành viên Hoàng Thất cũng bước đến phía trước, lúc nãy phóng khoáng như thế nào, bây giờ, cứ ở đầu thuyền tiếp tục phóng khoáng như vậy là được!”
Đám người không dám động đậy.
Bọn chúng biết, đầu thuyền rất nguy hiểm, có lẽ sẽ chết người.
Lý Hạo cười nói: “Lần thứ nhất, con người ta không thích nói đến lần thứ ba, các ngươi còn một cơ hội đấy…”
Lời này vừa nói xong, đám người có chút dao động.
Một lát sau, người thứ nhất, người thứ hai… lần lượt đi ra, tất cả toàn thân run rẩy, nhưng cũng không dám tiếp tục kéo dài thời gian, bọn chúng biết, người trước mắt này đáng sợ đến cỡ nào, tàn nhẫn đến mức nào.
Trên đảo có hơn cả ngàn thi thể, còn hiện rõ ràng ở trước mắt.
Những Húc Quang bình thường cao cao tại thượng kia, ở trước mặt những người này, cũng chỉ là hổ giấy, bị đánh giết trong nháy mắt, đến tận bây giờ, bọn chúng rốt cục cũng không rõ bên này đến cùng có bao nhiêu cường giả.
Chỉ biết là có Nam Quyền, còn vài người khác bọn chúng không quen thuộc.
Có chừng hơn 20 người, đi đến đầu thuyền.
Rất yên tĩnh.
Lý Hạo không vui, lấy ra một khối Thần Năng Thạch rất to, chiếu sáng đầu thuyền, hắn nhìn xem những nam nam nữ nữ kia, âm thanh có chút lạnh lẽo: “Qua đây, ở trên đảo phách lối như thế nào, bây giờ, tiếp tục phách lối! Nam nam nữ nữ… các ngươi không phải rất thích chơi sao? Đến đây chơi cho ta xem một chút, hôn cũng được, làm cái khác cũng được, đến đây, quẩy lên đi, để người ta biết, các ngươi đang vui đùa tại đây!”
Một đám người run lẩy bẩy.