TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1267: Tập kích (5)

Lại nhìn quanh tứ phương: "Nếu là cảm thấy có thể chạy đi, cũng có thể thử một chút! Ta là Thiên Tinh phó đô đốc Lý Hạo, cũng chính là Ma Kiếm trong miệng của các ngươi, hôm nay, Tứ Hải thương hội cấu kết hải tặc, cấu kết Yêu tộc, tàn sát Nhân tộc, lấy Nhân tộc làm thức ăn, các ngươi tận mắt nhìn thấy! Lại chạy, có thể thử nhìn xem, có thể sống sót hay không."

Bốn phía, truyền đến tiếng rên rỉ, tiếng khóc.

Không ai dám động.

Những quý tộc vừa mới kêu gào, giờ đều quần áo không chỉnh tề, từng kẻ quỳ rạp trên đất, có vài người thậm chí sợ đến mức bài tiết không kiểm soát, mùi hôi thối cũng theo đó truyền ra.

Có người trông rất sợ hãi, nghe được Lý Hạo tự giới thiệu, thận trọng nói: "Đô đốc, ta là Tuần Dạ Nhân..."

- Phốc phốc!

Một kiếm xuyên đầu.

Lý Hạo nhìn về phía thi thể, nhìn lại đám người: "Ta nói, bảo các ngươi tập trung ở nơi đây, không cần phát ra âm thanh, lại nói tiếp, đều chết!"

Thấy Ma Vương ngay cả người mình cũng giết, những người này hoàn toàn hoảng sợ, càng nhiều người bài tiết không kiềm chế.

Lý Hạo bình tĩnh nói: "Tuần Dạ Nhân? Trong các ngươi có lẽ còn có, nhưng... hiện tại đừng có báo danh, nói ra, sẽ để cho ta cảm thấy buồn nôn, ta lại là Tuần Dạ Nhân... thật mất mặt!"

"Có lẽ, chờ ta bình tĩnh lại, ta sẽ nể mặt đồng liêu, tha các ngươi, rõ chưa?"

Không ai còn dám lên tiếng.

Trên hòn đảo, rất nhiều người bắt đầu tập trung về nơi này.

Mà ở mấy chỗ bên ngoài, Nam Quyền đang điên cuồng đánh giết những quân hộ vệ đào vong, có người chạy tới xung quanh hòn đảo, cũng bị ngăn cản lại, Húc Quang ngăn không được, nhưng những quân hộ vệ này, có kẻ chỉ là Nguyệt Minh mà thôi, sao có thể thoát đi!

Trong chớp mắt, tiếng kêu rên không ngừng!

"Ma Kiếm... chúng ta là người của Tài Chính Ti..."

"A!"

"Tài Chính Ti sẽ không bỏ qua các ngươi!"

"..."

Lý Hạo cũng không nói chuyện, chỉ tính toán thời gian.

Một lát sau, bay lên cao.

Trong nháy mắt, mấy trăm kiếm mang bắn vọt ra, nổ tung tứ phía, oanh!

Từng tòa kiến trúc trực tiếp bị phá hủy, có tiếng kêu thảm thiết truyền ra!

"Võ sư cũng tốt, siêu năng cũng tốt, ở trước mặt ta, có thể tránh sao?"

Lý Hạo không nhìn thấy chùm sáng võ sư, nhưng hắn có gương đồng, trong phạm vi, có dấu hiệu sinh mệnh tồn tại, đều có thể bị hắn bắt được, chạy đi đâu?

Sau một khắc, một vị võ sư nổ bắn ra, trong nháy mắt trốn chạy đi xa.

Kiếm mang của Lý Hạo, bị đối phương tung quyền đánh nát!

Cường giả!

Cường giả trong võ sư nhất đạo.

Người kia gầm lên: "Ta chính là môn nhân của Phù Đồ sơn..."

- Oanh!

Một đạo kiếm mang cực kỳ thô to trực tiếp rơi xuống, Lý Hạo bay như chim, đánh ra một quyền, đá ra một cước, ầm ầm ầm, trong chớp mắt, người kia trọng thương rơi xuống, Lý Hạo vung trảo, răng rắc, bóp gãy yết hầu của đối phương.

"Đệ đệ của sơn chủ các ngươi... vài ngày trước hình như bị giết, cũng là chúng ta giết, sơn chủ các ngươi hinh như không hợp với sư phụ ta, Phù Đồ sơn, hù dọa ta sao?"

Một vị võ sư không tệ, thậm chí không kém gì Kim Thương.

Nhưng giờ phút này, ở đây, gặp Lý Hạo, cũng chỉ bị đánh giết trong chớp mắt.

Bốn phía, càng yên tĩnh.

Lý Hạo nhìn về phía vị trí trước đó, lúc này, khoảng chừng mấy ngàn người nằm rạp trên mặt đất, rất tráng lệ, chỉ là mùi vô cùng hôi thối.

Giọng của Lý Hạo lần nữa truyền vang: "Tất cả mọi người, viết xuống thân phận của mình, thực lực đẳng cấp, giao ra nhẫn trữ vật của mình, phải viết tên thật của mình... giấu diếm, toàn bộ đánh giết!"

"Không nên cảm thấy, viết thân phận giả có thể trốn qua một kiếp... thì cứ thử!"

Sau một khắc, mấy ngàn tờ giấy trắng cùng bút, rơi vào trước mặt những người kia.

Giờ khắc này, có người toàn thân run rẩy, tay đang run, không cách nào viết, sợ đến mức sắp nứt cả tim gan, trước đó phách lối bao nhiêu, giờ khắc này chứng kiến đám sát nhân ma vương này, sợ hãi bấy nhiêu.

Đây mới thật sự là ma đầu!

Lý Hạo khẽ cười: "Đây chính là quý tộc?"

Hắn cười đám người trước mặt, thở dài: "Vương triều có đám bại hoại các ngươi, có thể không hủ bại sao? Có thể không sụp đổ sao? Tỉnh táo chút đi, cho các ngươi năm phút đồng hồ, còn éo viết xong... tìm người viết giùm, viết không tốt, vậy cứ mai táng tại nơi này!"

Trong nháy mắt, như học sinh tiểu học lên lớp, âm thanh xoát xoát vang lên, rất nhiều người đều đang viết thân phận của mình, cũng có người sợ quá thực sự không thể viết nổi, nhỏ giọng cầu khẩn người bên cạnh hỗ trợ.

Mà giờ khắc này, Nam Quyền cũng quay về rồi, cười tươi, gật đầu: "Giải quyết!"

Chỉ trong thời gian ngắn, đánh chết 6 vị cường giả Húc Quang, một đầu đại yêu Húc Quang.

Mà ở trên đảo, quân hộ vệ không ít, cũng có gần ngàn người.

Nhưng lúc này... bị mấy tên đồ tể giết không còn một tên!

Theo Lý Hạo, đây là một lũ khốn còn buồn nôn hơn cả hải tặc, những người này, đều có tội!

Nuôi dưỡng yêu thú, đây không tính là gì.

Nuôi bằng huyết thực!

Cho bọn chúng ăn Nhân tộc!

Ăn hài tử, ăn nữ nhân... lấy tên đẹp, giúp Nhân tộc loại bỏ phế vật... lũ quân hộ vệ này không biết sao?

Thậm chí đám ăn chơi trên đảo này không biết sao?

Thật ra Lý Hạo muốn giết hết... cuối cùng, hắn nhẫn nhìn, hắn cố nén lửa giận trong lòng, hắn biết, không thể làm như thế, lũ này quá nhiều, liên quan đến quá nhiều người.

Hắn giết mấy người thì không sao, giết một số cũng được thôi, giết hết... vậy thì không được.

Trừ phi, hắn muốn đối nghịch với toàn bộ vương triều.

Nhưng hắn không có thực lực này.

Lũ này đều đáng chết.

Lý Hạo cảm thấy, giết sạch bọn chúng, không oan uổng, thế nhưng... cơn giận kia, cuối cùng vẫn bị áp chế, hắn mỉm cười, tiếp tục nói: "Viết xong thân phận của mình, lại viết ra tội danh của Tứ Hải thương hội... còn tội nào, tự các ngươi nghĩ!"

"Viết xong, kí tên, đóng dấu!"

Hắn lại lấy ra vô số trang giấy, bay xuống trước mặt mọi người, có người lộ vẻ sợ hãi, Lý Hạo bình tĩnh nói: "Viết, có thể sống! Không viết... các ngươi có thể thử!"

Một lát sau, Dương Sơn xuất hiện, lúc này trong tay y cầm rất nhiều nhẫn trữ vật, truyền âm nói: "Đã thu sạch toàn bộ đồ trong khố phòng, toàn bộ nhẫn trữ vật trên thi thể của Húc Quang đã mang tới, Tam Dương cũng vậy... Nhưng bên trong những toà nhà trên đảo, có lẽ còn có rất nhiều bảo vật, cũng không kịp lấy."

Lý Hạo nhận lấy, cũng không kiểm tra.

Hắn chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm gương đồng, nhìn một hồi, giương tay vồ một cái, trang giấy, nhẫn trữ vật trước mặt những người kia, nhao nhao rơi vào trong tay.