Lâu rồi không gặp Nam Quyền, thật ra có chút nhớ ông ta.
Được gặp lại Nam Quyền, nụ cười trên mặt Lý Hạo hiện lên rõ rệt.
“Chào buổi tối sư thúc!”
Có việc thì là sư thúc, còn không có việc chính là binh sĩ Nam Quyền.
Nam Quyền oán thầm trong lòng.
Vừa thấy mặt tên sự điệt này, lúc này những nếp nhăn đều rút lại, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh lùng: “Lá gan không nhỏ!”
Sớm không đến Thiên Tinh thành, hiện giờ đến, tên nhóc con này làm việc bừa bãi thật sự!
“Chẳng liên quan gì đến sự can đảm cả.”
Lý Hạo cười sáng lạng: “Chỉ là một tên võ sư Ngân Nguyệt, đi du lịch khắp thiên hạ, nghe theo tiếng gọi nơi xa xăm, truy tìm con đường của võ sư thế hệ trước, quét ngang siêu phàm của thiên hạ, lần nữa nâng địa vị của võ sư Ngân Nguyệt lên!”
“Khẩu khí cũng không nhỏ!”
Nam Quyền nhìn xung quanh: “Ở Cửu Long Các, ngoài hoàng cung, người dám nói lời này không một ai có kết cục tốt.”
Lý Hạo không để tâm: “80 năm trước, hoàng thất nghĩ chính là như vậy, đến hôm nay, xung quanh là Cửu ti, sư thúc trên đời không có việc gì khó chỉ sợ người không có lòng.”
Nam Quyền bật cười.
Ông ta xem như đùa giỡn, dĩ nhiên trong sự đùa giỡn mang theo sự khôn khéo.
Cảm nhận khi lần đầu gặp Lý Hạo là cẩn thận, dè dặt.
Nhưng hôm nay biến hoá rất lớn.
Nam Quyền không biết bởi vì thực lực tiến bộ khiến cho tên này biến hoá lớn như vậy, vẫn là nguyên nhân khác nhưng ông ta không cần quan tâm.
Giọng điệu này...thật sự rất phù hợp với tính cách của võ sư Ngân Nguyệt.
“Tìm một chỗ uống một chén đi?”
“Cũng được!”
Lý Hạo gật đầu, vừa mới uống trà cùng Hầu Tiêu Trần, Nam Quyền lại gọi đi uống một chén, dĩ nhiên là rượu.
Cũng không tệ.
Nam Quyền yên lặng, vừa đi vừa nói: “Quần áo của ngươi đổi một chút đi, quá khó nhìn! Hơn mục tiêu quá lớn, đều biết Lý Hạo ngươi mặc đồ quái dị, ngươi muốn đi đến đâu cũng bị xăm xoi sao?”
Lý Hạo cười lên, không nhiều lời vung tay lên, mũ trên đầu biến mất.
Quyền trượng trong tay cũng biến thành vòng tay quấn quanh trên tay.
“Luyện hoá?”
Nam Quyền có chút ngoài ý muốn, đây là luyện hoá sao?
“Không phải.”
Lý Hạo lắc đầu, đây là hấp thụ hồn binh, bây giờ rất dễ dàng điều khiển, nắm giữ được một ít năng lực cơ bản,
“Hắc Báo đâu?”
“Gâu!”
Ông ta vừa nói xong, một con chó con liền kêu to một tiếng, Nam Quyền hơi nhíu mày, một lúc sau mới lên tiếng: “Chó này...không nói ra ngoài, ai lại tin chó săn lông vàng trên Thần Sư bảng.”
“Thần Sư bảng?”
“Không xem?”
“Không có.”
“Có thể nhìn xem, tuy rằng không chính xác lắm, nhưng có thể cho ngươi biết, ở Trung Bộ, dưới 30 tuổi có bao nhiêu cường giả.”
“Không có hứng thú.”
“Hả?”
“Ta đã sớm trải qua giai đoạn này.”
Nét mặt Lý Hạo lạnh nhạt, ngón tay chỉ phía trước: “Mục tiêu hiện tại của ta là những tên này, cục trưởng Cửu ti, lão cục trưởng, những tên bảo thủ, những gì còn sót lại của văn minh cổ...cho dù sức lực hiện tại của ta không bằng, lòng ta cao ngất! Về phần mạng có bằng giấy bạc hay không...xem vận khí của ta vậy! Tâm không cao, đi không xa, ta muốn đi xa hơn nữa!”
Nam Quyền vô cùng ngoài ý muốn nhìn về phía Lý Hạo.
Chia tay tại Ngân Nguyệt, thật ra cũng chỉ mới hơn một tháng.
Nhưng Lý Hạo thay đổi thực sự quá lớn.
Có lẽ bởi vì hắn dẫn người vây giết Từ Khánh, có lẽ bởi vì hiểu biết nhiều. Nam Quyền biết, sau khi ông ta đi, Lý Hạo làm ra rất nhiều việc lớn.
Lúc ông ta đi, Lý Hạo cũng chỉ mới đối phó được với Húc Quang trung kì.
Nhưng hiện tại...ngay cả Thuế Biến kỳ Lý Hạo đều đánh chết được, cho dù trong đó tồn tại đủ loại cơ duyên xảo hợp, nhưng tên kia vẫn là Thuế Biến kỳ.
Một tháng ngắn ngủi, Lý Hạo đã trải qua việc chiến tranh với hải tặc Bạch Sa, trận chiến tại Bắc Hải, một trận tại Định Biên...
Ba trận chiến quy mô lớn, đánh chết rất nhiều tên Húc Quang.
Làm võ sư Ngân Nguyệt, ba trận chiến như vậy, đối với Lý Hạo mà nói hẳn là một trận biến hoá long trời lỡ đất, Nam Quyền lúc này ở trước mặt Lý Hạo đã không còn nhiều ưu thế nữa.
Dưới tình huống không giải phong, ông ta thậm chí không phải là đối thủ của Lý Hạo.
Nhưng cho dù giải phong ông ta cũng chỉ mạnh hơn Thuế Biến kỳ một bậc, về phần thần thông...đó chắc chắn là không bằng.
Lúc trước ở Thương Sơn, ông ta giải phong cũng chỉ đè đánh một tên đại yêu, không giống Hồng Nhất Đường, đánh tơi bời một đám đại yêu.
“Lòng dạ thâm sâu là chuyện tốt!”
Nam Quyền gật đầu, oán niệm giảm bớt đi một chút, cười lên: “Lòng dạ không sâu không đi xa, có điều không thể quá sâu, Thiên Tinh thành không giống nhau.”
“Hiểu rồi.”
Hai người đi bộ tốc độ không chậm.
Mãi đến khi ra đường lớn của Cửu ti, bên tai lúc này mới xuất hiện tiếng ồn ào náo nhiệt, đây là một toà thành không có ban đêm, cho dù bên Cửu ti nghỉ sớm, tắt đèn đi, liền giống như một phần cơ thể của vương triều.
Bên ngoài ngăn nắp, bên trong hỗn loạn.
“Phía trước có quán rượu lâu năm, rượu cũng rất ngon, ta thường xuyên qua đó.”
Nam Quyền cười ha hả, vừa đi vừa nói: “Đáng tiếc, lần trước kêu người đi cùng ta ngươi không chịu, bỏ lỡ đi một cơ hội, bằng không...”
“Cơ hội?”
Lý Hạo liếc nhìn Nam Quyền: “Sư thúc mạnh hơn lúc trước?”
“Khó lắm!”
Nam Quyền lắc đầu, thở dài một tiếng: “Rất khó bổ sung lại khí huyết, có điều cũng có chút tiến bộ.”
“Cơ hội là cái gì?”
Nam Quyền suy nghĩ một chút, truyền âm nói: “Cơ hội của hoàng thất, ta nghi ngờ hoàng thất nắm giữ di tích Thiên Tinh trấn, nhưng không có thăm dò xong. Hằng năm hoàng thất kêu người đi thăm dò...ta là võ sư cũng có thể bảo hộ được vài vị hoàng tử, công chúa, có đôi lúc ta cũng được phép tiến vào...”
“Chuyện cơ mật như vậy, vậy mà để sư thúc tham gia?”
Lý Hạo có chút thắc mắc.
Nam Quyền hình như rất được hoàng thất coi trọng.
Vì cái gì?