Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ngọc Tổng quản hơi nghi hoặc một chút, là ai đến đây?
Đã muộn như vậy rồi!
Mà Hầu Tiêu Trần có chút ngưng mi, không quá khẳng định, hoặc giả nói, không dám xác định, chỉ là ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, một mực nhíu mày.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ngọc Tổng quản đứng lên, đây là tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, cũng không có gì phải lo lắng, chỉ là… đã trễ như vậy, ai còn đến tìm Bộ Trưởng?
Nàng bước lên phía trước, mở cửa ra.
Cái đầu tiên nhìn thấy chính là một chiếc nón cao cao.
Ngọc Tổng quản sững sờ một chút.
Ngay sau đó, đột nhiên sắc mặt thay đổi, thân thể căng thẳng, nội kình đã sắp tuôn ra rồi, bên tai lại vang lên âm thanh quen thuộc.
“Ngọc Tổng quản, đã lâu không gặp!”
Nói xong, người kia liền vươn hai tay, ôm lấy Ngọc Tổng quản, vui cười cởi mở: “Nhớ chết ta mất, một ngày không gặp như cách ba thu! Ta nghĩ, Ngọc Tổng quản cũng rất nhớ ta!”
Ngọc Tổng quản toàn thân cứng ngắc!
Nàng không rên một tiếng, chỉ là rung động.
Ta… nghe lầm rồi ư?
Lý Hạo!
Đây là giọng của Lý Hạo sao?
Vừa rồi nàng còn nhắc đến Lý Hạo, trong chớp mắt liền nghe được giọng của hắn, cái này… ảo giác sao!
Sau một khắc, Lý Hạo buông nàng ra, cất bước tiến lên, bỏ mũ xuống, hành lễ một cách tao nhã: “Mạc tướng Lý Hạo, tham kiến Bộ Trưởng!”
“…”
Hầu Tiêu Trần bưng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, cố gắng đè nén hỏa khí muốn phát ra trong một khắc kia, hoặc là nói, không phải hỏa khí, mà là một loại nghi hoặc cùng hoang mang không thể tưởng tượng, đã vượt mức khống chế.
Trong chớp mắt, lão cho rằng mình đã về đến Ngân Nguyệt.
Lý Hạo … đến rồi sao!
Một người bị toàn thế giới truy sát, hắn đến đây sao.
Không kiêng kỵ gì cả, vô cùng đường hoàng, quang minh chính đại mà gõ cửa, đi vào phòng làm việc của mình, hắn nói… hắn đến rồi!
Sau lưng, Ngọc La Sát cũng vuốt vuốt hai gò má đang cứng ngắc của bản thân.
Nàng đóng cửa, muốn vào phòng… cửa bỗng nhiên bị chen ra.
Một con chó, ánh mắt vô tội mà nhìn nàng.
Mắt ngươi mù sao?
Ta còn chưa vào cơ mà!
Ngọc Tổng quản dường như hiểu được chút gì đó, có hơi cứng đờ, chó…Hắc Báo… là hậu duệ cổ yêu kia sao?
Thế nhưng… sao lại trở thành một con chó cái rồi?
Nàng lúc này cũng không tiếp tục lãnh đạm nữa, có chút cứng ngắc và sụp đổ, im lặng lui về chỗ của mình, ngồi tại chỗ nhìn Lý Hạo, lại nhìn nhìn Hắc Báo, lại liếc nhìn Bộ Trưởng… Bộ Trưởng, ngươi đừng uống trà nữa, ngươi kinh ngạc hay không?
Mà Lý Hạo, cũng không chờ mọi người hồi phục lại, đành phải đứng dậy, có chút nghi hoặc: “Lễ tiết này, không đúng sao? Bộ Trưởng nhìn thấy ta, không vui hả?”
“Rất vui…”
Hầu Tiêu Trần để chén trà xuống, cười cười, có vẻ hơi cứng ngắc: “Rất vui, ngươi làm sao đến được đây?”
“Ngồi xe tới, còn là xe đạp.”
“Vậy… ăn tối chưa?”
“Còn chưa a.”
“Có muốn ăn chút gì không?”
Lý Hạo nghĩ nghĩ, lại gật gật đầu: “Được thôi, Bộ Trưởng cũng chưa ăn đúng không? Ta mời khách, chỉ là chi phí nơi đây có hơi đắc, ta bảo người đạp xe đưa ta đến đây, thế mà cũng mất 200 tinh tệ…”
Hầu Tiêu Trần cũng là lần thứ nhất gặp phải loại người này, trong nhất thời có chút nghẹn lời, nửa buổi mới nói: “Không việc gì cả, cứ ghi vào công quỹ là được!”
“Ha ha ha, Bộ Trưởng đúng là hào phóng!”
Cái này gọi là hào phóng sao?
Hầu Tiêu Trần bất đắc dĩ, hồi lâu, thở hắt ra: “Ngươi đến … thật sự… thật sự… khiến người ta.. rất vui a!”
Lý Hạo cười sáng lạn: “Ừm ừm, ta cũng cảm thấy, ta biết chắc Bộ Trưởng sẽ rất vui vẻ! Mặc dù đến muộn một tháng, nhưng ta, rốt cục cũng đến, lần nữa nhìn thấy Bộ Trưởng, ta bỗng nhiên có cảm giác an toàn!”
“Ha ha!”
Hầu Tiêu Trần cười rộ lên.
Ngọc Tổng quản cũng cười, cười có chút bất đắc dĩ, mẹ nó chứ, đối thoại kiểu gì không biết nữa!
Bộ Trưởng đại khái cũng bị làm cho quay cuồng!
Trong nhất thời, trong phòng làm việc, ba người một chó, mắt lớn nhìn mắt nhỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Hạo chỉ đứng chờ, đợi Hầu Tiêu Trần đứng lên cùng đi ăn cơm.
Ở đây người nhiều phức tạp, tìm chỗ ít người ăn một bữa, thế nào cũng có thể chi trả.
Thế nhưng… ngươi ngồi mãi làm gì?
Hầu Tiêu Trần đang tiêu hóa, đang ấp ủ, đang suy nghĩ… hồi lâu, cười lên.
Đến cũng đến rồi… ta còn có thể đuổi người hay sao?
Đến rồi cũng tốt!
Thở một hơi dài rồi lại nhìn Lý Hạo, dáng cười cũng không cứng đơ nữa: “Đi thôi, đi ăn cơm, tiểu Lý Hạo đến đây, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi! Tiểu Ngọc, đặt bàn, ăn thì phải ăn ngon, ăn tiệc lớn… đi Cửu Long các!”
Ngọc Tổng quản hít một hơi!
Điên rồi sao!
Cửu Long các là chỗ như thế nào?
Đó là… là nơi mà những đại nhân vật của Cửu Ti bình thường đều sẽ đến đó tìm vui, tham gia náo nhiệt.
Ngươi dẫn Lý Hạo đi… phải chăng cảm thấy phiền phức còn chưa đủ lớn?
Đầu nàng đau đến muốn nứt ra!
Lúc này, nàng bỗng nhiên muốn trở về Ngân Nguyệt.