TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1228: Cuối cùng cũng gặp lão Hầu (6)

Trong lòng Tiểu Diệp đang cười nhạo, trên lầu, bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Bộ Trưởng: “Tiểu Diệp, lên đây đi, hình như ta nhớ nhầm!”

Bên cửa sổ, lão nhân thăm dò gọi một tiếng, Tiểu Diệp nhẹ nhàng thở ra, còn nhớ thì tốt.

Mà lão nhân kia, tiện thể nhìn thoáng qua phía trước.

Cái nhìn này, liền thấy được Lý Hạo.

Một tên Lý Hạo tạo hình quái dị.

Lão nhân hơi nghi hoặc một chút, có chút ngoài ý muốn, lại nhìn con chó sau lưng Lý Hạo một chút, lông mày bất giác nhíu lại, ở đâu ra người trẻ tuổi, ở đâu ra đại yêu…

Mà Lý Hạo, giờ phút này cũng cảm nhận được có người dường như đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại.

Cách đó không xa, trên cửa sổ của một tòa lầu nhỏ, có một cái đầu tóc hoa râm hiện ra.

Lý Hạo nhìn thoáng qua, có chút ngưng mi.

Tuần Dạ Nhân, đúng là không đơn giản!

Không thấy được gì cả, dù là con mắt dị năng của hắn cũng không thấy được cái gì đặc biệt, thế nhưng… chính là cảm thấy, cái loại này...khí tức của cường giả.

Lý Hạo khẽ gật đầu.

Mà nơi xa, lão nhân hơi kinh ngạc, cảm nhận được hay sao!

Người này… là ai?

Quang minh chính đại bước vào tổng bộ của Tuần Dạ Nhân… xem dáng vẻ, dường như muốn đến chỗ của Hầu Tiêu Trần, võ sư, đại yêu, người trẻ tuổi, kiếm ý…

Giờ khắc này, dù là lão nhân cũng không nhịn được kinh ngạc.

Là hắn sao?

Không phải chứ!

Không thể nào!

Lão nhân vốn dĩ vô cùng bình tĩnh kia, giờ khắc này rụt đầu về, có chút khó tin, trở về chỗ ngồi của mình, uống chén trà, sau đó liền cười khanh khách.

Ma Kiếm sao?

Cũng không đến nỗi nào!

Dù là lão, cũng không thể nào nghĩ đến, Ma Kiếm sẽ quang minh chính đại xuất hiện tại Thiên Tinh thành, xuất hiện tại tổng bộ của Tuần Dạ Nhân, có thể tưởng tượng được, người ta là Tuần Phủ vừa nhận chức, theo lý mà nói, vốn dĩ nên đến đây báo cáo công tác.

Dường như cũng không có sai!

Thế nhưng… thế nhưng ngươi mới ở phương đông gây ra họa lớn như vậy.

“Hầu Tiêu Trần, thật là to gan nha!”

Lão thì thào một tiếng, bật cười không nói gì.

Đúng là to gan!

Đây là do Hầu Tiêu Trần gọi đến sao?

Điên rồi hả!

Không chỉ Hầu Tiêu Trần điên rồi, Lý Hạo này cũng điên rồi, tất cả những gia hỏa của Ngân Nguyệt này đều điên hết rồi.

Lúc này gọi Lý Hạo đến Thiên Tinh thành, là chuẩn bị làm một vố lớn sao?

Chết một tên Quốc Công tiền nhiệm chưa đủ, các ngươi đến là để chuẩn bị đại chiến với các phương ở Thiên Tinh sao?

“Cảm giác thực lực không yếu, đại yêu kia… cũng không yếu! Nghe nói còn là hậu duệ cổ yêu… dù là như vậy, nhưng nơi đây cũng không phải là Ngân Nguyệt, cũng không phải là phương đông à nha!”

Thì thào một tiếng, uống chén trà, bí thư Tiểu Diệp lần nữa đi vào: “Bộ Trưởng, cần thông báo cho Tần Bộ Trưởng không?”

“Không cần.”

Lão nhân cười cười: “Hoàng Bộ Trưởng có ở đây không?”

“Ra ngoài rồi.”

“Đạo Kiếm xuất quan chưa?”

“Vẫn chưa.”

Bí thư có chút nghi hoặc, bình thường lão nhân cũng không quản việc gì, trước đó đều đo Bộ Trưởng Hoàng Long chủ trì, gần đây là hai vị Bộ Trưởng Hoàng và Hầu tranh phong, sao lão nhân cũng bắt đầu quản những việc rảnh rỗi này rồi?

Phát sinh một sự việc càng khiến nàng kinh ngạc hơn, lão nhân cười nói: “Lát nữa nói với Hầu Bộ Trưởng, có rảnh cùng nhau ăn cơm, lão đến đây, trong bộ còn chưa chuẩn bị tiệc hoan nghênh… mấy năm nay lực bất tòng tâm, cũng không để ý những chuyện này, Tiểu Hoàng cũng có chút chậm trễ… nên cử hành một chút…”

Diệp bí thư triệt để trợn tròn mắt, nhưng vẫn rất nhanh nói: “Được thôi, đợi lát nữa ta sẽ đi tìm Hầu Bộ Trưởng…”

“Ừm!”

Lão nhân khẽ gật đầu, “Chờ một lát đã, ngoài ra, những báo cáo điều chức gần đây, văn kiện điều động nhân sự, đều đem qua đây cho ta.”

“Cái này…ở chỗ của Hoàng Bộ Trưởng.”

“Đi lấy qua đây, ta muốn xem thử.”

Bí thư kinh ngạc tột đỉnh, cái này… là ý gì đây?

Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu lần nữa: “Vâng, ta biết rồi! Nhưng nếu phía Hoàng Bộ Trưởng không đồng ý…”

Lão nhân cười nói “Sao có thể chứ? Hay là nói… ta nên về hưu sao?”

Bí thư cũng không dám nói thêm gì nữa, hổ già nhưng vẫn còn uy quyền.

Vị này chấp chưởng Tuần Dạ Nhân 20 năm, chỉ là mấy năm gần đây không nói tiếng nào mà thôi, không có việc gì liền uống trà đọc báo, bộ dạng hoàn toàn như đang dưỡng lão vậy, Hoàng Long ngược lại danh tiếng khắp nơi, giờ đây rất nhiều Tuần Dạ Nhân thậm chí không biết đến tên họ của vị Bộ Trưởng này.

Đêm nay, đã xảy ra chuyện gì đây?

Bí thư rời khỏi trong sự nghi hoặc vô cùng.

Mà lão nhân, nhìn thoáng qua bên ngoài, có chút cảm khái, vẫn là tuổi trẻ tốt a!

Một người trẻ tuổi đáng sợ!

Thực lực có lẽ không phải đỉnh cấp, thế nhưng, sự gan dạ này tuyệt đối là số một!

Thậm chí… trong lúc mơ hồ, còn mang theo chút sát khí.

Ngươi cần giết ai?

Ngươi muốn giết ai?

Võ sư Ngân Nguyệt, một đời điên cuồng hơn một đời hay sao?

Uống một ly trà, trong nước trà có một cỗ khí tức sinh mệnh nhàn nhạt lan tỏa ra, nếu như bị người khác thấy được, chỉ e rằng sợ rụng mất cằm, đó là sinh mệnh chi tuyền!

Lão nhân thoải mái thở hắt ra.

Đúng là dễ chịu!

Người đã già, ngũ tạng rất khó chịu, mấy năm nay cũng chỉ là miễn cưỡng áp chế lại mà thôi, thật đúng là thoải mái.

“Cũng đừng giày vò lão nhân gia như ta, cũng đã đến tuổi về hưu rồi… vị kia thăng hắn làm Tuần Phủ… đúng là rảnh rỗi không việc gì làm mà!”

Lão nhân lắc đầu.

Có chút đau đầu, nếu như là một vị Tuần Phủ đến đây, phải an bài như thế nào?

Được rồi, Hầu Tiêu Trần ngươi tự xử lý đi.

Hoàng Long a Hoàng Long… xem ra, ngươi chưa hẳn có thể làm được gì.

Khẽ cười một tiếng, lão nhân nhắm mắt dưỡng thần, không suy nghĩ thêm nữa.

Tuần Dạ Nhân này, vẫn là của họ Diêu mà thôi!

Hoàng cũng được, Hầu cũng tốt, cũng đều phải đứng sau họ Diêu, lũ tiểu gia hỏa này, tự mình làm ầm ĩ mà thôi!