TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1214: Ta sẽ tới (4)

Y cúi đầu nhìn sơ qua mặt Lý Hạo, sau đó sợ hãi đến lòng dũng cảm đều muốn nứt ra!

Lý Hạo lúc này, hai mắt mở thật to nhìn tên này, thấy y cứ cúi đầu cười xong thở dài: “Ngươi thật sự xui xẻo!"

Mập mạp lái xe phía trước thay đổi sắc mặt, vội dừng xe lại!

Ngay sau đó, Lý Hạo liền cúi người một tay nắm đầu tên này, tay kia hoá thành trảo lao ra đằng trước chụp lấy mập mạp đang muốn chạy trốn.

Chỗ ngồi đằng sau trực tiếp bị hắn đạp nát.

"Đại gia tha mạng...chúng ta chỉ muốn kiếm cơm ăn..."

Mập mạp thảm thiết xin tha.

Lý Hạo thở dài: “Ta tưởng Trung Bộ rất tốt, cũng rất nhộn nhịp! Gặp một người đều nhiệt tình như vậy không ngờ...lại làm chuyện buôn bán như này."

Mập mạp vội vàng xin tha: “Đại gia chúng ta sai rồi, đây là lần đầu chúng ta làm vậy..."

"Dừng, kinh nghiệm của các ngươi rất phong phú!"

Lý Hạo cười lên, mập mạp còn muốn nói chuyện, Lý Hạo liền siết tay. Răng rắc một tiếng, trực tiếp bóp nát một tay của tên này, mập mạp hét thảm một tiếng, Lý Hạo cười nói: "Kêu nữa ta bóp nát đầu ngươi!"

Tiếng kêu lập tức biến mất, mập mạp cả người đổ đầy mồ hôi, đau đến nhe răng trợn mắt cũng không dám kêu lên, chịu đựng!

Tên này biết mình đã đá trúng thiết bảng.

Y hỏi hai lần, có phải siêu năng không, không phải, có phải võ sư không, không phải...

Tên này, nhóc con này đùa giỡn chúng ta!

Siêu năng cùng võ sư ai lại nhàn như vậy?

Y đã đủ cận thận!

Còn tên kế toán Trương, đầu lúc này đã sắp bị bóp nát, bị Lý Hạo tuỳ tiện vung ra, trục tiếp nằm dưới chân hắn, hai người chồng lên nhau, đều đau đến cả người đổ mồ hôi hột.

Lý Hạo nhíu mày nói: “Giải thích, bắt người giết người đều đem đến mỏ quặng?"

"Phải...phải...đại gia..."

Mập mạp cả người đổ mồ hôi hột, đau đến nói lắp bắp, vẫn cố chịu đau vội vàng mở miệng: “Đây...đây không phải là ta mua bán...là...là Tuần Kiểm Ti mua bán...Tuần Kiểm Ti...mở mỏ...chúng ta...chỉ là tay chân mà thôi..."

"Lừa đến một người, cũng...chỉ được 2000 phí dịch vụ..."

"Đều là...đều là người bên ngoài...người địa phương...chúng ta không dám đụng vào..."

"Đại gia...đừng giết chúng ta, chúng ta chỉ là người chạy vặt, đại gia cũng là cao nhân, cũng biết...Tuần Kiểm Ti để làm gì, không nên vì hai con rệp chúng ta, đưa đến Tuần Kiểm Ti điều tra..."

Lý Hào nhất thời nhíu mày: “Tuần Kiểm Ti khai thác mỏ? Mở thì mở, mướn người đến, còn phải bắt người?"

Mập mạp không trả lời.

Kế toán Trương thấy vậy, vội vàng trả lời: “Tiết kiệm tiền, lợi nhuận lớn...bắt 100 người, phí dịch vụ mới có bao nhiêu? 20 ngàn mà thôi! Nhưng 100 người, vẫn còn sống để khai thác mỏ, 1 tháng không thấp hơn 3000? Sau một tháng, ít nhất gần 50 ngàn...thực tế 100 người làm sao mà đủ, mỏ kia ít nhất phải 1000 người, một tháng chính là mấy trăm hơn 1 triệu...một năm bao nhiêu tiền? Trên triệu!"

"Hơn nữa, những năm nay có không ít dân chạy nạn. Một ít thành thị ở Trung Bộ bị huỷ, dân cư chạy nạn khắp nơi. Trong thành khắp nơi đều là ăn mày, nếu không phải thì chính là ăn trộm, còn không thì là ăn cướp...gấp đều không gấp, bắt người đi khai thác mỏ...tiếc kiệm tiền còn giảm bớt được rất nhiều phiền phức..."

Lý Hạo ngẩn người ra, nhẹ giọng hỏi: "Dân chạy nạn?"

"Đúng vậy! Liền ngay cạnh chúng ta có cái thành bị đánh nát, ít nhất 500 ngàn người không có nhà ở, hướng ra xung quanh chạy trốn...chỗ chúng ta, ít nhất đã có 10 ngàn người...làm gì có thời gian quản bọn họ. Người một nhà đều không quản được, một đám phiền muốn chết...toàn bộ đều đưa đi cho khai thác mỏ, mọi người đều tốt...bọn họ không đói chết, chúng ta cũng bớt được chút việc..."

Kế toán Trương ngu hơn mập mạp một chút, nói ra toàn bộ.

Lý Hạo có chút suy nghĩ, thì ra là thế.

Tuần Kiểm Ti làm như vậy, kiếm được không ít tiền, phiền phức cũng ít đi, không có ăn mày, không có dân chạy nạn, không cần đi trị an, không cần vì các vụ án nhỏ trong thành mà đau đầu.

Một lần làm được nhiều việc rất tiện lợi!

Khó trách lúc trước trong thành, Lý Hạo cảm thấy nơi này rất tốt, rất giàu có, ở Ngân Nguyệt vẫn có ăn mày, chỗ này...không thấy được.

Lý Hạo cảm thấy trị an khá tốt!

Có thể không tốt sao?

Ăn mày, dân chạy nạn v.v đều bị đưa đi đào mỏ.

Lý Hạo cười lên: “Ti trưởng Tuần Kiếm Ti của các ngươi...là nhân tài!"

Không biết là sự châm chọc hay thật sự khen nữa.

Đúng thật là nhân tài!

Dĩ nhiên Lý Hạo không có tức giận, không quan trọng, ngay cả quân đội cấu kết với hải tặc hắn đã thấy qua, phủ Quốc Công nuôi hải tặc đều nhìn thấy, Tổng Đốc giúp đỡ hải tặc đã nhìn thấy.

Có gì chưa thấy qua?

Chỉ là Tuần Kiểm Ti của một toà thành nhỏ, cảnh hoà bình giả tạo, đưa người đi khai thác mỏ mà thôi!

Mà đây cũng chỉ là một trong hơn một ngàn toà thành của Trung Bộ mà thôi.

Có lẽ là ngoại lệ đâu.

"Mỏ ở đâu?"

"Ở...ở phía trước...lái xe khoảng...khoảng gần 80 cây..."

Còn rất xa.

Lý Hạo thở ra, không nói gì, một chân đạp hai tên đó xuống không nói được gì, Lý Hạo tựa vào ghế, sau đó mở miệng: “Hắc Báo, lái xem đi xem!"

Hắc Báo lắc cái đuôi không nói gì, liếc nhìn Lý Hạo, nhìn Lý Hạo hình như...có chút hưng phấn, sau đó chạy như điên lên phía trước, khởi động, nhất giữ chân ga...ầm một tiếng, xe phóng như bay lên phía trước!