Đi theo mập mạp về chỗ để xe, mở cửa xe ra thấy trên xe còn ngồi một người, nhìn sơ qua khoảng hơn 30 tuổi đã ngồi ở ghế sau, mập mạp giới thiệu: “Kế toán trong xưởng, cùng ta đi ra ngoài tuyển người. Đáng tiếc tiểu huynh đệ phải đi, nếu không đi là sinh viên...đến chỗ ta, 1 tháng cho ngươi 8000! Những năm này học sinh rất khó mời chào."
Người trong xe chào Lý Hạo, dịch sang cửa một chút, chừa ra một chỗ.
Từ đầu Lý Hạo cũng không để ý, lát sau hơi nhíu mày rồi bình thường lại không nói gì, đi lên xe, Hắc Báo cũng đi theo.
Tên kế toán trên xe nhìn Hắc Báo có chút nhíu mày.
Lý Hạo cười giải thích: “Chó hoang nhặt được ở ven đường, một người rất cô đơn cho nên dẫn theo một con chó, hai vị đại ca đừng để ý, nếu không tiện ta có thể xuống xe..."
Mập mạp ngồi phía trước cười ha hả nói: “Không có gì, tiểu huynh đệ có tình cảm là chuyện tốt! Chỉ là con chó con, còn rất đáng yêu...kế toán Trương, nhường chút chỗ cho tiểu huynh đệ này đi..."
Sau xe, gã đàn ông không nói gì, hướng về phía cửa nhíu qua, xe không lớn, không gian sau xe cũng không lớn, Hắc Báo còn chiếm một chỗ, Lý Hạo ở phương Bắc không tính cao lớn nhưng ở đây, lại có chút to, hơi chật.
Mập mạp khởi động xe, kế toán Trương rất ít nói, còn mập mạp lại nói rất nhiều, một bên lái xe một bên cười ha hả hỏi han: “Tiểu huynh đệ ở nơi nào của phương Bắc?"
"Ngân Nguyệt."
"Người của Ngân Nguyệt vậy quá xa, ta biết nơi đó, chỗ đó còn có võ sư nghe nói rất dã man...dĩ nhiên, đây đều là tin vỉa hè, tiểu huynh đệ có hiểu biết gì về võ sư không?"
"Không rõ lắm."
Lý Hạo cười lên: “Chúng ta đọc sách, không liên quan đến những người kia, an tâm đọc sách, chờ tốt nghiệp, tìm một công việc, việc kia quá xa vời với chúng ta."
"Cũng phải."
Mập mạp gật đầu, nói rất nhiều, rất nhiệt tình: “Những năm nay, có thể đọc sách hoàn cảnh gia đình hẳn rất khá, nhìn xem tình huống của tiểu huynh đệ, hẳn là nhà giàu ở Ngân Nguyệt?"
"Thật không phải...thành tích học không tệ, bên chính phủ có trợ cấp một ít, trong nhà có chút dư dã, như thế liền thông qua."
Lý Hạo ứng phó vài câu, trên mặt còn tươi cười, dần dần có chút quái dị.
Hắn lúc này hình như hiểu ra được gì đó.
Võ sư, siêu năng, gia cảnh, bạn bè, đồng hương...
Mập mạp này nói chuyện lung tung, vậy mà đào được hết thông tin cá nhân, của cải, thật sự phục tài ăn nói của tên này, cái gì cũng nói được, kiến thức thật rộng.
Có điều...càng mở càng lệch.
Lý Hạo nhìn ra cửa sổ, nhộn nhịp càng ngày càng xa.
Ồn ào náo động dần biến mất.
Trung Bộ nhộn nhịp!
Nhìn sơ qua thật sự không tồi.
Mập mạp cũng không sai rất nhiệt tình.
Ấn tượng đầu khiến cho Lý Hạo có chút ít ấn tượng tốt với Trung Bộ, nhưng dần dần...có chút tiếc nuối.
"Lão ca tại sao không đi đường thành thị?"
"Quảng trường rất đông, đi Nam thành phải hơn 1 tiếng, đi bên ngoài, nhìn có vẻ xa nhưng lại nhanh hơn một chút..."
Dần dần hai bên đã không còn kiến trúc nào.
Cái này xem như đang chạy đến ngoại thành sao?
Lý Hạo nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua kế toán Trương nãy giờ vẫn im lặng, cười cười: “Trương đại ca, ngươi là kế toán, 81 người công nhân một tháng 3200 tinh tệ 1 người, một tháng như vậy phải phát ra bao nhiêu tiền lương?"
"Hả?"
Trương kế toán có chút giật mình, ngây người một lúc mói phản ứng lại: “Nhà của ngươi mở xưởng?"
"Không phải, nhà bạn ta, luôn nói tiền lương cao, ta hỏi một chút, tính xem nhà tên đó một tháng phát ra hết bao nhiêu tiền..."
Kế toán Trương đảo mắt, lời nói có chút vòng vo, hàm hồ: “Cái này...thật ra cũng không có bao nhiêu, hơn 80 người, nhà máy nhỏ, đám người chúng ta..."
Rầm một tiếng, xe hình như hơi run rẩy một chút.
Mập mạp phía trước lái xe ho khan một tiếng cười nói: “Kế toán Trương, trong vali phía sau xe ta có chai nước, ngươi lấy giùm ta..."
Trương kế toán xoay người, qua mặt ra đằng sau, tựa như muốn lấy bình nước, Lý Hạo thở dài không nhúc nhích.
Ngay sau đó, có một đôi tay đột nhiên bóp chặt lấy cổ hắn, dùng hết sức, một bên đè lại Lý Hạo một cắn chặt răng nói: “Mập mạp, giết chết hay là mang về? Tại sao lại ra tay trên đường?"
Mập mạp lái xe phía trước, không quay đầu cắn răng nói: “Ngu ngốc, người ta đã hoài nghi ngươi rồi, ngươi còn trò chuyện làm gì...đè hôn mê rồi đem về, trong mỏ quặng đang thiếu người! Mẹ nó, đọc sách trong bụng chính là một đống ý nghĩ xấu, ngươi cũng rất ngu, cái này còn không nghĩ ra được..."
"Ngươi được sao?"
Kế toán Trương đáp lại, tay dùng rất nhiều sức!
Nhìn xem quả nhiên rất có kĩ năng, có thể là luyện võ qua, nhưng hình như không có đạt đến Trảm Thập cảnh.
Một bên đè chặt cổ Lý Hạo, một bên thấp giọng mắng: “Tính toán, tính cái mẹ ngươi! Con thỏ con mưu mô cũng không ít..."
Nhưng dần có cảm giác không đúng lắm.
Tên này tại sao không phản kháng?
Lúc trước cũng không phải chưa từng có loại chuyện này, giữa đường ngất đi giết chết cũng có, có tên chống cự, có chút sức lực không ngừng giãy giụa, nhưng lúc này, tên này không có chút động đậy gì.