Thật ra, Từ Khánh còn có những người phụ nữ khác, nhưng tất cả đều là thứ không có tư cách kế thừa vị trí Quốc Công, đúng với lời Từ Khánh nói, một tên Quốc Công...thật sự đủ sao?
Ông ta không nói những thứ này, tiếp tục lên tiếng: “Dựa theo quy củ của tổ tiên, lúc diễn ra đại tế, phải lấy thánh vật Từ gia ra cống bái ba ngày, dùng để an ủi liệt tổ liệt tông! Nhưng hôm nay giày Truy Phong mất đi một chiếc...haiz"
Thở dài một tiếng lại nói: “Cho dù là như thế, cũng không thể phá huỷ quy củ của tổ tiên. Có điều giày Truy Phong rất quan trọng, đã mất một chiếc, chỉ còn lại một chiếc vo cùng quan trọng. Ngày đại tế các ngươi nhất định phải trông coi thật cẩn thận..."
Từ Tinh vội vã nói: “Cha, nếu đã như vậy chi bằng đùng vật khác thay thế vào..."
"Ngươi muốn lừa gạt liệt tổ liệt tông sao?"
Từ Khánh nhìn đứa con thứ hai hờ hững nói: “Từ gia nếu ngay cả thánh vật cũng không dám lấy ra, ở ngay từ đường của tổ tông đều lo sợ bị cướp, vậy phủ Định Quốc Công còn cần tồn tại sao?"
Từ Tinh trong lòng thầm oán trách, chính ngươi nói phải cẩn thận, ta chỉ làm theo lời người nói mà thôi, bây giờ lại nói như vậy thật là không nói lý lẽ mà.
Từ Khánh mặc kệ, nhìn xuống mọi người: “Mọi người đều là trụ cột vững vàng trong phủ, đại lễ lần này, xin nhờ mọi người lo lắng giùm rồi! Chờ đại lễ kết thúc ta sẽ vào trong quân đội, để cho 5 vị tướng quân đã hi sinh đưa vào Anh Liệt từ, đời sau của hai vị cung phụng cùng khanh khách đều được chăm lo đến ngày mà phủ Quốc Công không còn tồn tại nữa..."
Ông ta tiêp tục trấn an đám người này, đám người phía dưới cũng cảm động rơi nước mắt. Về phần là thật hay giả, cái đó rất khó phân biệt.
Rất nhanh, một tên trung niên nói với giọng buồn bực: “Quốc Công, tên Quang Minh Kiếm cùng tên nhóc Lý Hạo xử lí thế nào?"
Thù này không báo, Định Quốc Công còn mặt mũi gì sống yên ổn ở đất phương Đông này nữa?
Ông vua không ngai của phương Đông, vậy mà chịu thiệt thòi trong tay bọn man rợ, khiến cho người ta khó lòng tiếp nhận được sự thật này.
"Bọn chúng đều đang ở Ngân Nguyệt..."
Từ Khánh nói một nửa, lúc sau lạnh lùng nói tiếp: “Có điều Ngân Nguyệt cũng không phải tuyệt địa! Trước cứ phong toả Ngân Nguyệt lại, nếu bọn chúng vẫn không chui ra...vậy đợi một khoảng thời gian, Định Quốc quân chắc chắn sẽ giẫm nát Ngân Nguyệt."
Nghe được lời này mọi người đều vô cùng phấn chấn.
Có người nghiến răng nghiến lợi: “Đợi bắt được Quang Minh Kiếm cùng tên nhóc con Lý Hạo, nhất định bâm bọn chúng ra thành trăm mảnh."
"Quốc Công hẳn là triệu tập thế lực của phương Đông, đi Ngân Nguyệt giành lại công bằng, hoàng thất cùng Cửu Ti cũng mặc kệ không cần hỏi đến...tiểu công gia bị giết, bọn họ không phản ứng gì sao? Định Quốc Công vì vương triều đóng giữ phương Đông, rơi vào tình thế này có thể thấy được vương triều đã tàn lụi, cực kỳ vô năng."
Đám người trong lòng rất tức giận, bắt đầu nói xấu hoàng thất cùng Cửu Ti.
Có vài người sắc mặt thay đổi, có chút sợ hãi nhưng không nói gì.
Nhìn lên Từ Khánh...dĩ nhiên, đã có người đoán được gì đó.
Hoàng thất cùng Cửu Ti không ra mặt, ngồi xem tiểu công gia của Định Biên phủ Quốc Công bị giết, truyền ra ngoài vậy càng chứng minh hoàng thất cùng Cửu Ti vô năng.
Cơ bản, làm tản rã niềm tin của một vài người đối với vương triều.
Dĩ nhiên, Định Quốc Công đã có ý nghĩ của chính mình.
Rất nhanh mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Định Quốc Công cùng đứa con thứ hai Từ Tinh.
Định Quốc Công thấy mọi người đã rời đi, nhìn thấy đứa con thứ hai đang lo lắng, trầm mặt một lúc rồi nói: “Đại ca ngươi đi rồi, ngày thường đấu đá rất căng, ở đại lễ ngày thứ bảy của nó, đừng có gây ra lời đàm tiếu gì! Nó đi rồi, ngươi chính là Định Quốc Công tiếp theo, Quốc Công nên có lòng dạ của Quốc Công...tự lo cho tốt, ngươi muốn trở thành Quốc Công tiếp theo...ít nhất nên báo thù cho đại ca cùng cháu của ngươi."
"Cha yên tâm, Tinh nhi biết nên làm thế nào!"
Từ Tinh vội vã cam đoan, Từ Khánh cũng có chút mệt mỏi, không muốn về việc này nữa, không biết từ đâu lấy ra một chiếc nhẫn: “Trong này là giày Truy Phong, ngày đại tế đem đến từ đường cúng bái không được chậm trễ."
"Con hiểu rồi."
Trong lòng Từ Tinh vui mừng, trước kia gã chưa từng có tư cách quản lí, đều do đại ca quản lí một khoảng thời gian.
Hiện tại đại vừa đi, cha đã không còn lựa chọn nào khác, vậy cũng không sai.
Chết rất tốt!
Từ Khánh vẫy tay đuổi nó đi, mắt không thấy tâm không phiền.
Đến khi đứa con đi xa ông ta mới thở dài.
Thế hệ này của Từ gia không có ai quá mức nổi trội. Thiên phú võ đạo của hai đứa con trưởng đều bình thường, thằng cả thành siêu năng, còn đứa em tốt hơn một chút, dưới tình huống dùng rất nhiều tài nguyên cùng sự trợ giúp của cổ binh ngộ đạo mới vượt qua được của ải, hiện nay cũng bão hoà được 3 khoá siêu năng.
Một cái bão hoà khoá siêu năng cuối cùng ở tứ chi...liền có thể tiến vào một cái lĩnh vực đặc thù, đây cũng là đường mà đa số các võ sư cao cấp đi.
Ông ta nhìn về phía Bắc, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Báo thù cho đứa con bị giết đây là chuyện dĩ nhiên.
Nhưng gan của Quang Minh Kiếm quá lớn, thật sự dám đem giày Truy Phong mang đi...đây chắc chắn là không chết không thôi.
"Ngân Nguyệt..."
Từ Khánh hừ một tiếng lạnh lùng, để ta xem các ngươi kiêu ngạo được bao lâu!
Hiện tại tên Lý Hạo kia hẳn đang sợ sệt, trong thời gian ngắn sẽ không dám rời khỏi Ngân Nguyệt, chiêu này của Ánh Hồng Nguyệt mặc dù hay nhưng tin tức truyền ra quá rộng, cũng cho bọn họ thời gian chuẩn bị trốn.
Trong khoảng thời gian này, hẳn không thể lấy giày Truy Phong về được.