Hai người trao đổi vài câu, Lưu Long lại hỏi: "Đã đọc sách chưa? Đọc xong học thuộc rồi thì đốt đi, nhớ kỹ là được, không trông cậy vào cậu sẽ học bây giờ."
Y chưa từng trông mong điều đó!
《 Cửu Đoán Kình 》không dễ học, nhất là nhập môn, rất tốn công sức.
Năm đó khi y học cái này, đã bỏ ra ba năm nhập môn, về sau mới khá hơn một chút, sau khi nhập môn, tam điệp tứ điệp nhanh hơn một ít.
Phụ thân của y, Ngân Thương Lưu Hạo thiên phú mạnh hơn hắn, trước 40 tuổi đã trở thành võ sư Phá Bách đỉnh phong.
Ngay cả phụ thân y, khi nhập môn cũng mất một năm.
Cho nên, thể chất của Lý Hạo rất tốt, lại có danh sư chỉ điểm, Lưu Long cảm thấy, khó có thể nhập môn mà không mất một năm rưỡi.
Mà Lý Hạo, cũng thấy buồn bực.
Hắn cũng không nói bản thân đã học được rồi, không cần thiết.
Thứ tốt đẹp, nên cất giấu đi.
Đến đội trưởng cũng xem thường mình, kẻ thù càng không xem mình ra gì, khiêm tốn mới có thể phát tài, mới có thể làm nên đại sự, khoe khoang, sao có thể thành được đại sự?
Lưu Long nói xong cái này, lại tiếp tục nói: "Đêm nay cậu cũng đừng đi về, sáng sớm ngày mai, cậu cùng với tôi đi vùng ngoại ô, chúng ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, hết cách rồi, chúng ta chỉ có thể chủ động dẫn rắn ra khỏi hang!"
"Vương Minh hẹn em đi leo Thiên Vương Sơn!"
"Em biết rõ."
Lưu Long gật gật đầu: "Không đi Thiên Vương Sơn, nhưng địa điểm chúng ta chọn là dưới chân núi Thiên Vương Sơn, trên Thiên Vương Sơn không thích hợp để chúng ta động thủ, đương nhiên, nếu cậu cảm thấy Tuần Dạ Nhân có thể giải quyết, cậu cũng có thể đi theo."
Y nhìn Lý Hạo, hắn tin tưởng Tuần Dạ Nhân hơn, hay tin tưởng tiểu đội Liệp Ma hơn?
Tuần Dạ Nhân, có lẽ sẽ ra tay.
Nhưng Tuần Dạ Nhân, chưa hẳn có thể đối phó được, hơn nữa Tuần Dạ Nhân càng mạnh, thì đối với Lý Hạo, cũng không phải là chuyện tốt, siêu năng chiến đấu, cũng sẽ không quan tâm đến việc sống chết của hắn.
Lưu Long y, tốt xấu gì cũng sẽ bảo vệ Lý Hạo, không hy vọng hắn cứ như vậy mà chết.
Lý Hạo nở nụ cười hiền hậu: "Lão đại cứ định đoạt, chỉ là ta cảm thấy, song phương liên thủ, chẳng phải càng tốt hơn?"
Tập hợp lực lượng, không phải thích hợp hơn sao?
Tăng thêm chiến thuật, cái này thường là tác phong của kẻ phản diện, chết một người lại đến một người, sau đó cả đám người bị đánh chết. . . Điềm xấu rồi!
Lưu Long nở nụ cười một tiếng, lắc đầu: "Vậy cậu sai rồi, liên thủ chưa hẳn sẽ mạnh hơn! Có loại Siêu năng giả, năng lực không khác gì công kích, trên thực tế đại đa số siêu năng giả đều như vậy, nhất là tính công kích của siêu năng giả, một khi giận dữ đánh xuống, trừ bản thân ra, đều là kẻ thù! Chúng ta cùng hành động một chỗ, có thể sẽ ảnh hưởng đến đối phương, đối phương cũng có thể có thể ảnh hưởng đến chúng ta, cũng nhau ra tay chưa chắc sẽ mạnh thêm."
“Vậy kẻ địch của chúng ta thì sao?"
Nếu siêu năng giả của đối phương cũng nhiều thì sao?
Vậy có làm ảnh hưởng đến nhau không?
"Cũng có thể ảnh hưởng, vậy nên đối phương sẽ chia binh ra, tách ra, sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Yên tâm, ngày mai nếu như xuất hiện loại tình huống như này, tôi sẽ kêu Liễu Diễm bảo vệ cậu!"
Trừ y ra thì đây cũng là người mạnh nhất trong đội rồi.
Lý Hạo suy nghĩ, gật gật đầu, cũng không cự tuyệt.
Hắn có tự tin đến đâu, cũng không dám nghĩ đến một mình mà có thể đối phó với Hồng Ảnh, huống chi, hắn còn không có tự tin, cho dù ngày hôm qua hắn đánh chết một vị Trảm Thập cảnh, có thể so với siêu năng giả của Tinh Quang cảnh, nhưng Lý Hạo vẫn cảm thấy, bản thân như còn gà yếu ớt.
Chỉ chiến đấu một lần, so sánh với lão sư, thì chả là cái gì.
Lão sư mới lợi hại, thoáng cái bay ra ngoài, một chiêu đánh văng hai vị Nguyệt Minh, Lý Hạo chẳng là gì.
Có Liễu Diễm, nếu như tình huống cho phép, bản thân cũng có thể rút đao ra.
Hai người thương lượng một hồi, rất nhanh, Lưu Long dẫn theo Hắc Báo rời khỏi, theo như lời hắn nói, trước tiên cùng với Hắc Báo kết thân, sau đó thì cùng Hắc Báo phối hợp.
. . .
Vốn dĩ, Lưu Long dẫn Hắc Báo đi, cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng mà. . .
Chỉ sau nửa khắc, Lưu Long nhìn Lý Hạo với ánh mắt khác thường, chưa kịp mở lời, đã đánh cho Lý Hạo một quyền, sau đó không giải thích lời nào mà bỏ đi.
Lý Hạo một hồi lâu cũng không hiểu, đã xảy ra chuyện gì?
Đánh ta một quyền làm gì?
. . .
Đội Chấp Pháp.
Văn phòng đội trưởng.
Lưu Long với ánh mắt kì dị, y nhìn chằm chằm vào Hắc Báo, hơn khắc, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Người không bằng chó! Thảo! Con chó này của cậu, lại biết Hô Hấp Pháp, còn là Hô Hấp Pháp của Lưu gia 《 Cửu Đoán Kình 》! Mẹ nó có phải quá thông minh rồi không, tốt xấu gì ta cũng học vài ngày mới biết, tối hôm qua ngươi chỉ xem Lý Hạo tu luyện học trộm một chút, ngươi cũng học được rồi?"
Đúng vậy, y phát hiện rồi.
Bởi vì Hắc Báo có thói quen dùng Hô Hấp Pháp, tuy nhiên Hắc Báo hô hấp rất nhỏ, người bình thường cũng không nhìn ra, nhưng mà đây là Hô Hấp Pháp của Lưu gia.
Trước đó Lưu Long cũng không có cảm giác gì, đến khi y dẫn theo Hắc Báo một hồi, phát hiện tiết tấu hô hấp của con chó này giống hệt của y. . . y thiếu chút nữa trợn tròn cả mắt!
Một người một chó, Lưu Long hô hấp một hơi, Hắc Báo hô hấp một hơi, Lưu Long dừng lại một hồi, Hắc Báo dừng lại một hồi. . .
Thiếu chút nữa doạ chết Lưu Long.
Con chó này, rất tà môn, khó trách Lý Hạo nói nó có thể nhìn thấy cấp độ tinh thần.
"Năng lượng tản ra, đến cả chó cũng thành tinh rồi!"
Lưu Long lắc đầu, cũng không quá kinh ngạc, than nhẹ một tiếng rồi nói: "Thần thoại sống lại rồi, siêu năng hiện ra, ở Bạch Nguyệt thành, nghe nói cũng có động vật thành tinh rồi! Mà ở khu vực trung bộ, thậm chí có tin tức truyền đến, động vật thành tinh, vượt qua cường giả cấp độ Nhật Diệu đỉnh cấp! Không nghĩ tới nơi nhỏ như Ngân Thành, cũng có con chó này thành tinh."
Nghĩ vậy, tự giễu cười cười: "Chó cũng có thể thành tinh, ta lại không thể trở thành siêu năng, thật là châm chọc! Mà thôi mà thôi. . . Ngươi học được Hô Hấp Pháp của nhà ta, lão tử cũng đang nhàn rỗi, dạy cho ngươi Cửu Đoán Kình thử xem, về sau thực sự thành tinh rồi, một trảo cửu điệp! Đánh chết lũ khốn khiếp kia!"
Nói xong, y cũng nở nụ cười.
Chó có thể học được sao?
Mặc kệ nó, thử xem sao.
Y so Lý Hạo thì mạnh hơn nhiều, đã học Cửu Đoán Kình được vài chục năm, Lý Hạo hoàn toàn không thể so bì, nghiên cứu Hắc Báo một hồi, dưới con mắt kích động của Hắc Báo, bắt đầu dạy nó trảo cửu điệp!
Mà năng lực học tập của Hắc Báo. . . thiếu chút nữa làm cho Lưu Long kinh hãi.
Y làm sao, Y học còn không nhanh bằng Hắc Báo.
Trên thực tế, bởi vì Hắc Báo đã luyện cả đêm hôm qua, còn hấp thu Tinh Quang năng, gặp được người truyền thụ phù hợp, tất nhiên là nhanh.
Tay chó trên không trung đều sắp hình thành huyễn ảnh rồi!
Cẩu trảo nhị điệp!
Khi Hắc Báo học được cẩu trảo nhị điệp, Lưu Long thiếu chút nữa muốn nói, mẹ kiếp, ngươi làm học trò của ta đi, làm đệ tử quan môn của ta, so với người khác mạnh hơn nhiều đó.
Viên Thạc thu nhận Lý Hạo vì lão cảm thấy Lý Hạo rất có thiên phú.
Nhưng bây giờ xem lại, chó má, Lý Hạo làm sao thông minh bằng Hắc Báo chứ?
Công phu có tí xíu mà có thể học thành nhị điệp rồi!
Ngày hôm nay, rõ ràng là sắp xảy ra chuyện lớn, nhưng Lưu Long lại không làm chính sự, ở văn phòng dùng cả một ngày để dạy chó, truyền ra ngoài, chỉ sợ mấy người trong tiểu đội Liệp Ma đều sẽ phát điên.
Bọn họ còn tưởng rằng Lưu Long nhốt mình ở văn phòng, đang suy nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp đối phó kẻ địch, nghĩ biện pháp để ngày mai úng phó.
Nhưng mà, chẳng ai ngờ rằng, ngày hôm nay, y dành thời gian để dạy võ cho một con chó.
Luyện đến cuối cùng, Hắc Báo thậm chí có thể miễn cưỡng đánh ra cẩu trảo tam điệp.
Lý Hạo mà biết được chắc kinh hãi tột độ!
Thời gian, cũng từ từ trồi qua khi đang huấn luyện Hắc Báo, ngày 17 tháng 7 dần dần trôi qua.
Bầu trời tối đen rồi, mây đen rậm rạp.
Ngân Thành, làn gió mát thổi qua.
Trong bóng tối, từng đạo huyết ảnh hiện lên, mùa thu hoạch cũng sắp tới rồi.
Bát mạch hội tụ, sắp rồi!