Hành cung dưới mặt đất.
Hai người một cây, đang câu thông với nhau.
Đương nhiên, Lưu Long kỳ thực nghe không hiểu cho lắm, nếu không phải đôi bên dùng tinh thần mà chỉ đơn thuần dùng cổ ngữ để giao lưu, như vậy y sẽ hoàn toàn không hiểu, bây giờ còn đỡ một chút, y cũng có thần ý nên có thể cảm giác được một chút.
Lý Hạo câu thông một phen, có chút chần chờ nhìn thoáng qua hành cung ở nơi xa kia.
Bỗng nhiên nói: “Thụ tiền bối, hợp tác cùng có lợi, chính là kết quả ta hi vọng sẽ có được, nhưng ta không thể đảm bảo những gì bỏ ra và thu hoạch được sẽ ngang nhau, kim cổ không giống nhau, cho nên… ta có một yêu cầu vô lý, không biết tiền bối có thể đáp ứng hay không?”
“Cái gì?”
“Tiền bối đã nói, người có thể tụ tập năng lượng, chế tạo ra một thánh địa tu luyện… cái gọi là thánh địa tu luyện là như thế nào? Ta còn một ít Thần Năng Thạch, tiền bối sau khi hấp thu có thể thi triển một chút hay không?”
Nói đến đây, Lý Hạo lại nói: “Đương nhiên, tiền bối hấp thu nhiều, có lẽ sẽ trở nên rất cường đại, có lẽ sẽ trục xuất bọn ta, thậm chí đánh chết bọn ta, cho nên vì muốn đề phòng vạn nhất… ta liền trước tiểu nhân sau quân tử, ta sẽ khống chế số lượng của Thần Năng Thạch, nếu như tiền bối có thể đưa ra chỗ tốt xứng đáng, ta đương nhiên hi vọng có thể đạt thành hợp tác.”
Nuôi một gốc cây, chỉ sợ tiêu hao không nhỏ.
Nhìn tình trạng này của nó, Thần Năng Thạch có lẽ chỉ là đồ vật cơ sở nhất, còn là những thứ rác rưởi không được ưa thích.
Nhưng đối với Lý Hạo mà nói đó là bảo vật.
Đối với tất cả mọi người mà nói, đều là như vậy.
Nếu bỏ ra quá nhiều, mà thu hoạch không lớn…vậy thì nói chuyện hợp tác với cái cây này làm gì, coi như mình không muốn giết nó, nó không có năng lượng bổ sung thì cũng sẽ tự chết, Lý Hạo vẫn có một chút lòng kính trọng đối với tồn tại của cổ văn minh, thế nhưng không có nghĩa là sẽ hại mình để lợi người.
Đối phương không thể đem chỗ tốt nào đến cho mình, vậy Lý Hạo cũng sẽ không đưa ra quá nhiều.
Về phần hành cung này… nếu ngươi còn sống, ta sẽ không vào đó được sao?
Nhưng nếu ngươi chết, ta sẽ không khách khí nữa.
Thụ yêu dường như cũng đang tự hỏi gì đó, hồi lâu, ba động nói: “Được…giữa yêu thực và nhân tộc, yêu tộc, đều là có phương án sinh tồn để cùng có lợi lẫn nhau như vậy….”
“Ngươi cứ cung cấp một chút đá năng lượng cho ta trước, tự ta sẽ để ngươi thấy được một số chỗ tốt trong đó…”
Lý Hạo cân nhắc một phen, cắn răng lấy ra 100 viên Thần Năng Thạch.
Đương nhiên, không phải loại trong quân đội kia, chỉ là loại bình thường dùng để tu luyện mà thôi, sau mấy lần thu hoạch, Lý Hạo có trong tay gần 3000 khối Thần Năng Thạch, mà cái loại một khối bằng 10 khối của quân đội kia, Lý Hạo chỉ còn lại khoảng 20 khối mà thôi.
Số đó, Lý Hạo có thể sẽ không nỡ dùng.
Những Thần Năng Thạch đó nếu đưa cho tiểu kiếm, kiếm năng mà tiểu kiếm phun ra sẽ lợi hại hơn một chút, cũng không thể lãng phí.
Cây nhỏ kỳ thực có chút ghét bỏ… nhưng giờ phút này, có để hút là tốt lắm rồi, 100 khối, năng lượng ẩn chứa trong đó cũng không phải là ít.
Lý Hạo ném ra 100 khối Thần Năng Thạch, rồi không nói thêm gì nữa.
Sở dĩ duy nhất một lần xuất ra nhiều như vậy, cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi, những thứ truyền thừa hoặc là tồn tại của thời kỳ cổ văn minh này, khẩu vị đều rất lớn, 100 khối Thần Năng Thạch rác rưỡi, đối với bọn họ mà nói dường như chỉ là một đống gì gì đó….
Nếu ít hơn, coi chừng người ta sẽ nói ngươi xem thường nó, sẽ trở mặt ngay lập tức.
Thần Năng Thạch ném ra ngoài, rễ cây tràn lan khắp nơi, trong nháy mắt đâm vào trong những Thần Năng Thạch kia.
Năng lượng bị cây nhỏ rút mất trong nháy mắt.
Chỉ là đối với cây nhỏ mà nói, số lượng này quá ít.
Một chút năng lượng như thế, thật sự chỉ là hạt cát trong sa mạc, đáng tiếc, lúc trước năng lượng bộc phát qua một lần, nó cũng chưa kịp hấp thu quá nhiều, về sau, năng lượng của Ngân Nguyệt liền trực tiếp tiêu tán không ít.
Những năm này, nó cũng không hấp thu được bao nhiêu.
Hiển nhiên, trên đại địa Ngân Nguyệt, không chỉ có nó đang hấp thu, bao gồm bên trong Chiến Thiên Thành cũng đang hấp thu, giữa thiên địa, khôi phục được một chút năng lượng như vậy, còn chưa đủ để bọn họ hút, do vậy người Ngân Nguyệt làm sao có năng lượng mà hút.
Hấp thu được một chút năng lượng, cây nhỏ dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.
Cũng không biết đã đợi bao lâu, một cỗ năng lượng đặc thù nhàn nhạt từ thân cây tràn ra ngoài.
Rất mỏng manh.
Cỗ năng lượng đặc thù này tiếp cận Lý Hạo, Lý Hạo vô thức liền muốn gạt bỏ, rất nhanh ý thức được gì đó, chần chờ trong nháy mắt, vẫn là thử hấp thu một chút xem sao.
Hấp thu cái này được một chút… Lý Hạo bỗng nhiên có một cảm giác rất đặc biệt.
Dường như có chút cảm giác giống với sinh mệnh tuyền thủy… hoặc có thể nói là cái cảm giác lúc trước tiến vào cái nhà tắm trong Chiến Thiên Thành kia, có một loại cảm giác cực kỳ thoải mái.