Phía Đông đang rất náo nhiệt.
Có điều cách Ngân Nguyệt khá xa, nên tin tức nhất thời không truyền đến tai của Lý Hạo được.
Vương triều rất rộng lớn, dù cũng có một chút thủ đoạn để truyền thông tin, nhưng lúc này Lý Hạo không có hệ thống tình báo riêng cho mình. Ngân Nguyệt thì có, nhưng hiện giờ, Lý Hạo không phải nòng cốt của họ, nên sẽ không được chia sẻ tin tức.
Cự Côn thần chu bay được 2 giờ đồng hồ, khoảng 800 đến 900 cây số, Lý Hạo cho đáp xuống một chỗ non xanh nước biếc.
Phong cảnh rất đẹp.
Nơi này không phải là một nơi hoang sơ, dưới chân núi còn có một cái trấn nhỏ, lúc này đã là ban đêm, có mấy ngọn đèn dầu sáng mập mờ.
Thuyền thần đáp xuống không phát ra bất kì tiếng động nào.
Một đám người lập tức đi xuống thuyền.
Hách Liên Xuyên ra vẻ là bộ trưởng nhiều năm, xem xét nơi này: “Miêu Đầu sơn, hình dáng giống đầu con mèo, xem như là một vùng phong cảnh nhỏ, năm đó lúc thiên hạ còn yên bình, có rất nhiều người thường xuyên đến du lịch.”
Vương Mình bên cạnh vội vàng nói: “Không giống đầu mèo lắm, giống mèo hoang hơn, cách Diệu Quang Thành không tới 200 cây số, thuộc vào phạm vi quản lí của Diệu Quang Thành.”
Hách Liên Xuyên liếc nhìn y.
Vương Minh cũng không chịu thua, quay qua liếc ngược lại gã.
Lúc trước, ta làm người giới thiệu, bây giờ Hách mập lại dám giành mất.
Bên cạnh Lý Mộng không chút e sợ nào mở con mắt thứ ba ra nhìn qua ngọn núi: “Trong núi chỉ có một chút thú hoang, không có đại yêu trong truyền thuyết.”
Mấy tên siêu năng muốn bộc lộ tài năng nên cũng thi triển ra bản lĩnh.
Vân Dao ngược lại không gây động tĩnh nhiều, chỉ nhìn xung quanh một vòng rồi im lặng. Cô chỉ là một siêu năng hệ thuỷ bình thường, nhiệm vụ chủ yếu là chữa thương cho đám này chứ không phải chiến đấu.
Lý Hạo im lặng lấy bản đồ ra xem.
Đúng là ngọn núi này.
Trên đó có đánh dấu một điểm đỏ, hẳn đó là chỗ của di tích.
“Đi!”
Lý Hạo đi trước, mọi người bắt đầu đuổi theo sau.
Miêu Đầu sơn không tính là dốc, nói nghiêm túc thì ngọn núi này cũng không quá lớn, phong cảnh thì cực kì đẹp, nhưng lại không có hiểm trở.
Nơi này thật sự có di tích sao?
Dĩ nhiên, đám người Kim Thương phát hiện ra chắc chắn sẽ không phải là giả.
Lý Hạo tìm kiếm được một lúc thì phát hiện, điểm đánh dấu ngay tại sườn núi bên kia.
Ở giữa sườn núi hình như có một cái hang nhỏ, bên ngoài khá rậm rạp, nếu không chú ý chắc chắn sẽ không tìm thấy.
Lý Hạo nhảy lên trên không trung, mấy người kia cũng nhanh chóng đi theo.
Một lát sau, Lý Hạo xử lí hết đám dây leo làm lộ ra một cái hang tối đen như mực, dựa theo phương thức để mở ra thì cái di tích này chẳng ra sao cả.
So với một số di tích ở Chiến Thiên Thành thì nó có chút tầm thường.
Không có bất cứ thứ gì biến ảo thành lối vào, chỉ có một lối tối thui, thậm chí còn có mùi tanh hôi bốc ra.
Lúc đám người Lý Hạo đi vào thì có mấy con dơi bắt đầu ồn ào.
Hách Liên Xuyên ~Phù một tiếng xuất hiện ngọn lửa chiếu sáng cả cái hang tối tăm này.
Tên Tam Dương hệ hoả này tuỳ ý búng tay một cái, trước mặt liền xuất hiện một đám lửa chiếu sáng xung quanh.
Vương Minh quay người, khinh thường: “Đang buổi tối, chiếu sáng như vậy, coi chừng người khác chú ý đến.”
“Đây là Ngân Nguyệt, sợ cái gì?”
Hách Liên Xuyên phản bác, liếc Vương Minh một cái. Tên nhóc con này, đừng quên lão tử chính là bộ trưởng. Nhóc con ngươi còn đang làm nhân viên cho Tuần Dạ Nhân, cho dù đại diện cũng là bộ trưởng ta.
Dám khiêu khích cấp trên.
Đám người Lý Hạo đều coi như không nghe thấy gì. Lưu Long quan sát xung quanh, cảm thấy nơi này không giống như là di tích, đám võ sư lần đầu đi vào kia cũng chỉ biết nhìn nhau.
Lúc này, quan cảnh trong động dần hiện ra, rất dơ bẩn, còn có một ít thi thể, vô cùng hôi thối.
Đây là di tích?
Mọi người không biết nên nói cái gì, Lý Hạo quan sát xung quanh, im lặng đi về phía cuối hang.
Phía cuối hang, không phải là cửa đá, cũng chẳng phải cửa sắt hay gì cả, chỉ là vết tích do người dùng rìu tạo ra mà thôi.
Ở một góc bị che khuất ít không mấy chú ý, có một cái lỗ nhỏ nối thẳng xuống phía dưới, hình như là do đào mộ tạo thành.
“Dựa theo tài liệu mà Kim Thương tiền bối để lại, tiến vào trong hang, đi thẳng xuống dưới lòng đất là đến nơi. Cho dù là siêu năng hệ thổ chui xuống đất cũng không tìm thấy được di tích.”
Thật ra hệ thổ rất thích hợp đi dò thám di tích.
Có một số di tích, cho dù ngươi lật tung cả lòng đất lên đều không tìm được, rõ ràng là nó ở ngay dưới đất nhưng ngươi lại không thể tìm thấy được.
Giống như ở Chiến Thiên Thành, ngươi dựa theo Hoành Đoạn hạp cốc chui xuống đất đến gần vách tường kia, chui một phát liền xuyên qua, giống như cửa vào không tồn tại vậy. Có một số di tích, không nằm trong không gian này.
Tất cả mọi người đều có chút tò mò, liền có người đi đến chỗ cái lỗ kia nhìn xem, đen thui chẳng nhìn thấy được gì.
Nhưng có thể cảm giác được nó rất sâu.