Bây giờ, khoảng cách vẫn còn xa đến mười vạn tám ngàn dặm, sau đó sẽ bắt đầu cân nhắc, ừm, ta cảm ngộ Thế của tổ tiên, về sau không đánh tan được, thì sẽ trở thành Kim Thương tiếp theo sao …
Đúng là trò đùa!
Kim Thương bây giờ, thực lực Húc Quang, đương kim võ lâm, có bao nhiêu người mạnh hơn lão?
Chỉ là, kiến thức cao hơn thiên địa, mới có thể cảm thấy Kim Thương bị hạn chế.
Đối với những người trước mắt này mà nói, có thể vượt qua cổ nhân… Lý Hạo cảm thấy rất khó khăn.
Địa Phúc Kiếm nói, không cần cảm thấy bây giờ không bằng xưa kia, đó là chí hướng của lão mà không phải là hiện thực, hiện thực chính là, cho dù bọn người của Lý Hạo không phải huyết mạch gì, sự tồn tại giống như Nam Quyền, chỉ chẳng qua là bước khởi đầu của một hắc khải mà thôi.
Lời này của Lý Hạo vừa nói ra, đám người yên tĩnh trong chốc lát, sau đó, đột nhiên vang lên âm thanh thở dài.
“Thì ra là vậy… chỉ là không cách nào vượt qua cổ nhân… vây là được rồi!”
Hù chết bọn ta rồi!
Còn tưởng rằng cảm ngộ Thế của ngộ đạo cổ binh, sau khi bước vào Đấu Thiên, liền triệt để không cách nào tiến bộ nữa, thì ra… không phải như vậy!
“Đúng vậy a, đoàn chiến hù dọa chúng ta, chúng ta vẫn cứ nghĩ rằng sẽ kẹt tại Phá Bách viên mãn, hoặc giả bước vào Đấu Thiên sẽ triệt để không còn hi vọng… cổ nhân mạnh cỡ nào, nghe nói, một chiêu một thức của cổ nhân đều có thể phá diệt tinh thần…”
Đám người ngươi một lời, ta một câu, đối với Lý Hạo đều rất im lặng.
Bởi vì trước đó, chính Lý Hạo đã từng nói, ngộ đạo cổ binh về sau sẽ tạo thành một số hạn chế và ảnh hưởng với bọn họ, cho nên khiến mọi người có chút mâu thuẫn với phúc lợi đãi ngộ lớn nhất này của Võ Vệ Quân.
Mọi người thà rằng bản thân từ từ rèn luyện, cũng không mấy muốn xin được cái cơ hội cảm ngộ này.
Cho tới giờ phút này… mọi người mới hiểu rõ, hóa ra là như vậy?
Chỉ như vậy thôi sao, ngươi còn dọa người khác sao?
Lý Hạo thấy thế, cũng không phản bác thêm nữa.
Trước khi chưa bước vào Chiến Thiên Thành, kỳ thực… Lý Hạo cảm thấy, cổ nhân cũng chỉ cường đại như những cường giả trong thuyền thuyết kia mà thôi, một số người vẫn rất yếu ớt, hắn đương nhiên cũng cảm thấy, bản thân nhất định sẽ vượt xa so với người bình thường của bọn họ…
Kết quả, sau khi vào Chiến Thiên quân, lúc hắn phát hiện, những ngân giáp, kim giáp kia, cho dù đến bây giờ, sau bao nhiêu năm tháng, ngân giáp bạo phát, cũng có thể đánh chết Lý Hạo… Lý Hạo liền hiểu, hắn đã đánh giá cao chính mình.
Mấy triệu Chiến Thiên quân, trong một ngàn người chỉ có một vị Đoàn Trưởng, mà Đoàn Trưởng thì có đến cả ngàn vị… nói một cách khác, giai đoạn hiện tại, những Đoàn Trưởng bạch ngân đã chết vô số năm kia, cũng đều có thể đánh chết Lý Hạo, cho nên, cũng đừng nói cái gì siêu việt hơn nữa.
Trước tiên phải bắt chước, rồi mới ngang hàng, sau đó mới siêu việt.
Đây mới là con đường của người ngày nay.
Lưu Long bên cạnh thấy Lý Hạo xấu hổ, cũng muốn cười.
Kỳ thực, ngay từ đầu mọi người đều có tâm tư này.
Chúng ta còn không thể mạnh hơn cổ nhân sao?
Cổ nhân lưu lại Thế, chúng ta không cảm ngộ, lại muốn siêu việt…
Đến khi bị xã hội đánh tàn nhẫn, kỳ thực mọi người đều hiểu, ngươi cũng rất non nớt, bây giờ chỉ là một đứa bé tập tễnh học đi, không muốn học theo người trưởng thành, nhất định muốn siêu việt, nghĩ gì không biết nữa!
Phía dưới, có tiếng bàn luận xôn xao, có người nghĩ đến lần này trở về cũng muốn xem qua ngộ đạo cổ binh một chút.
49 vị võ sư, người người đều tiến nhập Phá Bách hậu kỳ, mỗi người một lần, sẽ được 49 lần.
Mà bên này của Lý Hạo, mạnh nhất là thanh kiếm gãy mà lúc trước Kim Thương để lại cho hắn, có thể cảm ngộ được khoảng 10 lần, vả lại Kim Thương trước khi đi còn để lại một số yếu hơn, chỉ có thể cảm ngộ từ ba đến năm lần thì sẽ vỡ nát.
Cũng chưa hẳn là đủ cho 49 người dùng.
Nhưng Lý Hạo cũng đã suy nghĩ qua, những người tự dựa vào bản thân cảm ngộ có thể cũng không cần dùng đến, vậy có thể sẽ đủ cho mọi người dùng, tất cả đều có thể đi cảm ngộ một lần.
“Đi thôi, lên thuyền, xuất phát! Bọn người Hồng Thanh sẽ trực tiếp đến thành Bạch Nguyệt, không cần chờ bọn họ nữa!”
Đám người nhanh chóng lên thuyền.
Cự Côn Thần Chu nhanh chóng hóa to, đợi mọi người đều đã lên thuyền, giống như một mũi tên rời khỏi cung vậy, nhanh chóng biến mất trên mặt biển.
Bên bờ biển, có người đang nhìn.
Im lặng chăm chú nhìn bọn hắn rời khỏi.
Hai vị Nhật Diệu của phân bộ Tuần Dạ Nhân, giờ đây cũng đang nhìn, một người già, một người trung niên, một số siêu năng tuổi hơi cao kia, cảm khái một tiếng: “Hầu bộ vừa đi, mọi người giống như không có chủ trương gì, Hách bộ mặc dù cũng là Tam Dương, nhưng cường giả càng lúc càng nhiều, cũng không cách nào mang đến an toàn cho mọi người… bây giờ vị này lại vào lúc Hầu bộ còn chưa kịp rời khỏi đã triển lộ ra thực lực cường đại, còn kiên quyết muốn giết kẻ địch… ta tin chắc toàn bộ Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt đều sẽ nhanh chóng được bình định lại, sẽ không xuất hiện những kẻ làm loạn nữa.”