Một chút dấu tích cũng không được lưu lại.
Lỗ tai Lý Hạo hơi chấn động một chút, nghe âm thanh bên dưới chợt nhỏ hơn, ngoại trừ trấn nhỏ, một tên siêu năng đè thấp âm thanh nói với một tên thống lĩnh trong quân đội: “Nhất định phải dọn sạch tất cả dấu vết, nhanh chóng hoàn thành văn kiện, tuyên bố với bên ngoài Tân Hải trấn bị hỏa hoạn, hỏa hoạn dẫn đến tiểu trấn bị tiêu hủy…bây giờ Thiên Tinh thành rất bất mãn phương bắc, hải tặc xâm lấn, tiêu diệt hơn cả vạn nhân khẩu… nếu truyền ra ngoài, chúng ta đều phải gánh trách nhiệm.”
“Không cần nhiều lời, ta biết phải làm như thế nào, yên tâm, Tân Hải trấn không còn ai sống sót, toàn bộ đã chết trong biển lửa!”
Tướng lĩnh kia cũng thấp giọng nói vài câu.
Có người sống, cũng phải biến thành người chết.
Tiểu trấn bị hủy diệt, đây là trách nhiệm rất lớn, tuy rằng mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không thể đặt trên quan trường mà nói được, chỉ có thể nói với bên ngoài, là do hỏa hoạn gây nên.
Về phần người dân có tin hay không, tin tức có truyền ra ngoài hay không… thì liên quan cái rắm gì đến bọn họ!
Cấp trên tin tưởng là đủ rồi.
Chẳng lẽ thật sự phải đi chém giết một trận với Bạch Sa đạo hay sao?
Đừng nói đùa!
Bạch Sa đạo có mấy ngàn siêu năng, Húc Quang cũng rất nhiều, Tam Dương một đám, bên phía Lâm Giang trừ phi xuất động toàn quân, nếu không căn bản không làm gì được bọn họ, muốn chết sao?
Chỉ hi vọng khi Bạch Sa đạo trở về, đừng tiếp tục nhắm vào những tiểu trấn nhỏ khác là được.
Bằng không, sẽ phiền phức rất lớn.
Bất quá lại nghĩ đến, phủ Tổng đốc cùng một số hải tặc… Bạch Sa đạo diệt một cái trấn nhỏ cũng thôi đi, cũng phải cho bọn chúng một chút mặt mũi, nhưng nếu dám ra tay với các thành thị lớn, những người này ngược lại là cảm thấy an tâm.
Một tên siêu năng và một tên tướng lĩnh, đều đang thấp giọng trao đổi với nhau.
Đều là thực lực Nhật Diệu, ngay cả một tên Tam Dương cũng không có.
Hiển nhiên sẽ không truy sát bọn hải tặc xâm lược kia, chỉ là một kẻ qua đường mà thôi.
Không trung, ánh mắt Lý Hạo quét qua một lượt, giờ phút này, trong tiểu trấn vẫn còn một ít người sống, ẩn thân tại một số nơi bí mật, mặc dù những binh sĩ này đã đến, nhưng những người kia đều trốn rất kỹ càng.
Có người bị binh sĩ lôi từ mật đạo trong nhà ra ngoài, không ngừng kêu la.
“Quân gia, tha mạng…bọn ta cái gì cũng không biết, thực sự cái gì cũng không biết…
“Quân gia, cô bé hãy còn nhỏ… bắt ta đi, tha cho cô bé…”
“Bớt nói nhảm, đều ra ngoài, tụ tập phía trước, trốn gì mà trốn, ta cũng không có nói sẽ giết các ngươi!”
Những binh sĩ kia hung ác cực kỳ, vừa đẩy vừa đá, kéo một đám ngư dân may mắn sống sót ra ngoài, rất nhanh, trên mặt đất của tiểu trấn, đã tụ tập được hơn 100 người dân.
Mà những binh sĩ đó, cũng mang theo những bao lớn bao nhỏ, thu thập một đống đồ vật, nhanh chóng ra ngoài.
Trong tiểu trấn, những nơi bị lửa thiêu đốt càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, mấy trăm quân sĩ và mười mấy vị siêu năng tụ tập lại một chỗ.
Tên tướng lĩnh Nhật Diệu cùng tên thủ lĩnh siêu năng Nhật Diệu kia đang thấp giọng nói với nhau cái gì đó, một lúc sau, âm thanh của thủ lĩnh siêu năng cực kỳ thấp: “Đều bắt cả ra rồi, thanh lý hết đi, lát nữa ta sẽ cho hỏa hệ siêu năng triệt để đốt nơi này thành tro bụi… còn về một số đồ vật trong thị trấn… chúng ta sẽ chia đều?”
“Được! Nhanh lên, để tránh Bạch Sa đạo quay lại đây.”
“Tuyệt đối không có chuyện đó, Bạch Sa đạo hẳn là đã qua bên Ngân Nguyệt, trong nhất thời làm sao có thể quay lại đây nhanh như vậy…”
Hai người trao đổi gì đó, rất nhanh, ra lệnh cho siêu năng và binh sĩ giết sạch những cư dần còn lại kia, nếu không tin tức truyền ra ngoài, mặc dù không quan tâm cũng dễ dẫn đến một số phản đối.
Nếu như tất cả mọi người đều chết sạch… dĩ nhiên là tùy bọn họ muốn nói sao thì nói.
..
Trên không trung.
Lý Hạo thở hắc ra, bỗng nhiên có vẻ như trút được gánh nặng.
Đúng vậy, chính là loại cảm giác này.
Khi những người phụ nữ kia cầu xin tha thứ, sợ sệt, Lý Hạo thực ra cũng rất tuyệt vọng.
Nhưng sau này lại cảm thấy, có lẽ… là do người ta tóc dài thì kiến thức ngắn, lại thêm người của Ngân Nguyệt có lẽ cố ý khoa trương một chút, nói bên ngoài đều giống như địa ngục vậy.
Hắn muốn tin điều đó, nhưng sợ sau khi tin rồi… quá ngốc nghếch.
Bản thân hắn cũng không thể nói rõ, bản thân muốn thấy cái kết quả như thế nào.
Là quân dân một lòng, cứu viện người bị thương, truy sát hải tặc, hay là giống như bây giờ…
Đến giờ khắc này, hắn đã thấy được, cũng cười lớn.
Được lắm!
Quả nhiên, bên ngoài đều là như vậy, giống như địa ngục, lính và cướp một nhà, cái này cũng không còn gì để nói thêm nữa.
Một khắc sau, Lý Hạo một kiếm chém ra!
Mấy trăm kiếm mang, trong nháy mắt rơi xuống!