Lý Hạo chỉ đứng nhìn, không tham gia.
Hắn nhìn đám người vây xem kia, thấy bọn họ từ không khí trầm lặng, hình như trở thành có chút sức sống, trở thành lòng đầy căm phẫn, không tiếp tục tê liệt vô tâm nữa, đột nhiên cười: “Thì ra… người đều sẽ có thiện tâm, hoặc giả có sự đồng cảm, mọi người giờ phút này cũng không tiếp tục vô cảm nữa.”
Khổng Khiết nhìn Lý Hạo một chút, lại nhìn những người kia: “Kỳ thực phía Ngân Nguyệt trước kia cũng không vô cảm như vậy, những năm gần đây, nói thật, không ngừng có những tin tức xấu, không phải nơi đây loạn thì là nơi kia loạn, hành chính tổng thự bên đó cũng không làm gì được… muốn cải cách, cũng không có tiền. Muốn cải chế, cũng không có nhân lực vật lực, còn có vô số cản trở. Vương triều vẫn còn đó, nếu như làm bậy, sẽ rất dễ dẫn đến vương triều tập trung đối phó với Ngân Nguyệt, mấy năm nay, bởi vì hoàn cảnh bên ngoài càng ngày càng thối nát, liên lụy đến Ngân Nguyệt cũng đã mất đi mấy phần nhiệt huyết cùng sinh lực.”
Lý Hạo gật đầu: “Đã hiểu, cho nên thiên hạ này cần một trận cải cách!”
Lý Hạo nhìn về phương xa, dường như đã nhìn thấy phương hướng của Kiếm Môn, trầm giọng nói: “Thiên hạ này, cần cách tân! Cần cách mạng! Khai trừ toàn bộ bọn kiêu hùng, bá chủ, Hoàng Thất, gia tộc, Cửu Ti, quân thổ phỉ, tổ chức tà năng, loạn thế siêu năng, võ sư đồ tể...tự nhiên có thể đổi mới hoàn toàn!”
“……”
Khổng Khiết nhìn Lý Hạo giống như một người điên, giờ khắc này, Khổng Khiết cũng sợ đến ngây người.
Ngươi điên rồi, hay là ta điên rồi?
Ngươi đang nói cái gì?
Lý Hạo không thèm để ý đến lão, đây không phải là ta nói, đây là trong cổ tịch nói, cũng là điều mà Hồng Nhất Đường bọn chúng mơ hồ đề cập đến.
Ta không hiểu!
Nhưng ta hiểu một đạo lý, giết chết toàn bộ những người gây ra hỗn loạn, thiên hạ này sẽ không loạn nữa.
Phải bình định thiên hạ trước, rồi bắt đầu cải cách cải chế, không ai có thể ngăn cản, mọi việc tùy ta cải cách, tự nhiên sẽ vừa lòng như ý.
Cổ văn minh nhiều kỷ thuật cao như vậy, nhiều đồ vật tốt như vậy, bây giờ phát triển được mấy cái?
Bởi vì có người ngăn cản, bởi vì có người không muốn mở mang dân trí.
Lời nói của những người như Hồng Nhất Đường, cuối cùng cũng đã mọc rễ, nảy mầm trong lòng Lý Hạo.
Nếu thiên hạ bất bình, vậy liền bình những người này… đương nhiên, thời khắc này bản thân không làm được, đó cũng là lời nói trong lúc nhất thời phẫn nộ của Lý Hạo, nhưng đây cũng đích thực là suy nghĩ trong lòng của hắn.
Nghĩ đến vị dường như là vua của cổ nhân kia, ngươi có nghe lời hay không? Nếu không nghe, ta sẽ giết! Giết hết các ngươi mới thôi!
Khổng Khiết đứng bên cạnh, lúc này có một chút không được tự nhiên cho lắm, mà Lý Hạo chợt lách người biến mất ngay tại chỗ, xuất hiện trên chiếc thuyền hải tặc ở xa xa kia, không nói thêm nữa.
Hôm nay hắn đã nói rất nhiều rồi.
Kẻ khiêm tốn như hắn, kỳ thực không hề muốn lên giọng, không muốn nói những thứ này, nhưng có số chuyện, đã đánh thẳng vào hắn.
Lý Hạo biến mất tại chỗ, xuất hiện trên thuyền của hải tặc.
Một lát sau, lại biến mất trong thuyền hải tặc.
Một chiếc thuyền nhỏ, lặng lẽ vô thanh, mang theo hắc báo, trong nháy mắt xuyên thẳng qua biển cả, biến mất trên mặt biển mênh mông.
Lý Hạo lúc này… còn có một ý nghĩ cuối cùng, hắn muốn đi xem thử…
Đi đâu?
Đi cái trấn nhỏ đã bị tiêu diệt kia.
Hắn vẫn không thể tưởng tượng, thiên hạ này thật sự đen tối đến vậy sao.
Hắn muốn đến cái trấn nhỏ Lâm Giang bị tiêu diệt kia, hắn muốn nhìn xem, đã một ngày rồi, Lâm Giang hẳn đã biết được tin tức, cũng nên có chút phản ứng, hắn muốn xem thử bây giờ lại là cảnh tượng ra sao?
Cự Côn Thần Chu, dùng tốc độ nhanh nhất xuyên thẳng qua mặt biển.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhanh đến cực điểm.
Hơn một giờ sau, Lý Hạo đã vượt qua chiến trường trước đó, tiếp tục tiến lên, lại qua một giờ, đã xuyên qua Nguyệt hải, mãi đến khi tiến gần nhánh sông Bắc hải, nơi đó thực ra có liên thông với Vân Giang.
Mà Lý Hạo lại thấy được khói lửa từ nơi xa, khói lửa nhập trời đang bốc lên.
Hắn lách người một cái, giống như phi điểu, bay lên, biến mất trong biển cả, ngay cả thuyền nhỏ cũng biến mất trong nháy mắt.
…
Một lúc sau.
Lý Hạo lơ lững trên không, nhìn xuống bên dưới.
Một đám lính đang phóng hỏa trong một thị trấn nhỏ bị bỏ phế, còn có một số siêu năng ở đó, thi thể cũng bị thiêu đốt rồi, một số vật phẩm đáng tiền hải tặc chưa kịp cướp đi, giờ phút này đã rơi vào trong tay đám lính kia.
Điều tra từng nhà, lục soát từng nhà.
Có người lại lớn tiếng quát to: “Nhanh lên, trước khi trời tối, lục soát tất cả! Cấp trên có lệnh, trước khi trời tối phải rút khỏi nơi đây, siêu năng hỏa hệ chuẩn bị kĩ càng, phải đốt cháy hết Tân Hải trấn, một chút dấu tích cũng không được lưu lại…”