TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1010: Oán niệm của Viên Thạc (4)

Lý Hạo lại nhìn Lưu Long: “Trên thuyền có không ít thi thể…dọn dẹp một chút, nếu như có người thân của bọn họ, liền hỏi có nên đưa bọn họ về Kiếm Môn an táng hay không, nếu như không có người thân… những người đó, cứ an táng tại chỗ là được!”

“Vâng!”

Lưu Long ngược lại là trả lời dứt khoát, thời khắc này Lưu Long nhìn thấy ánh mắt Lý Hạo có chút không giống lúc trước.

Lý Hạo cũng không để ý điều này, nhìn về phía Khổng Khiết: “Khổng ti trưởng, nếu có tình báo gì, xin hãy kịp thời cho ta biết…”

Nói rồi, nghĩ một chút, đưa ra một bộ hắc khải: “Vật này, Khổng ti trưởng cứ giữ lại trước, nếu như có chuyện gì, trong vòng ngàn dặm, có thể thông qua vật này liên hệ với ta.”

Con ngươi Khổng Khiết có chút rụt lại, nhìn Lý Hạo, nửa ngày sau mới nói: “Ta không nghĩ tới, ngươi thế mà lại có quyền hạn… điều này rất khó đạt được!”

Hiển nhiên, lão cũng biết một số công dụng của áo giáp cổ.

“Ý của Khổng ti trưởng là…. Chẳng lẽ cũng có người có quyền hạn này sao?”

“Có chứ, là Hắc Giáp Quân của Hoàng Thất!”

Khổng Khiết trầm giọng nói: “Hắc Giáp Quân dường như cũng có áo giáp như vậy, vả lại… hẳn cũng có một số quyền hạn, năm đó Hắc Giáp Quân chinh phục 99 hành tỉnh, khoảng cách ngàn dặm, nơi nơi lại có thể liên hợp tác chiến, thông tin thông thuận…”

Hắc Giáp Quân!

Cũng không phải lần đầu nghe đến cái tên này, Lý Hạo nghĩ đến Thiên Tinh trấn, nghĩ đến 10 vạn trú quân mà Thiên Tinh trấn ghi chép, trông coi toàn bộ năng lượng của đảo.

Có lẽ, Hoàng Thất chính là có được một số quyền hạn của chi trú quân này.

Như vậy đại biểu cho Hoàng Thất có khả năng thật sự phát hiện ra di tích ở Thiên Tinh trấn.

Mà quân đội như vậy, năm đó chỉ có vài chi như vậy sao?

Có lẽ còn có những cái khác nữa.

Quân đội 7 thành khác, quân đội Thiên Tinh trấn, ngoại trừ 8 thành ra, có khả năng còn có một số thành thị cỡ trung và nhỏ khác, có lẽ còn có người đạt được một số di tích, có lẽ cũng có được một số khải giáp.

Đương nhiên, chưa hẳn có thể có được quyền hạn.

Lý Hạo cũng không nói gì thêm, an bài một chút, Vương Minh đưa người rời đi, mấy người Hồng Thanh phụ trách hộ tống những người kia đi Kiếm Môn, Lưu Long sắp xếp người bắt đầu an táng những thi thể trong thuyền kia.

Khi từng bộ thi thể được đưa ra ngoài, Lý Hạo cũng không cố ý che giấu điều gì.

Một số người Nam Độ từ xa vây xem kia, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

Bình thường khi trông thấy thi thể của hải tặc, bọn họ đều không như vậy, nhưng giờ phút này, sắc mặt của không ít người lại trở nên trắng bệch.

Trước kia, nghe nói ở đâu bị tiêu diệt, cũng giống như Lý Hạo, vốn không có quá nhiều cảm thụ, hoàn cảnh ở Ngân Nguyệt không tệ.

Nhưng lúc này, nhìn thấy những bộ thi thể bị móc sạch nội tạng, nhìn thấy những đứa bé non nớt chết thảm kia…không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch, cũng có người sôi máu, giận dữ mắng: “Súc sinh!”

Cuối cùng vẫn còn chút huyết tính.

Trơ mắt nhìn những bộ thi thể thê thảm cực kỳ kia, nghĩ đến những tên hải tặc này giết vô số người, chỉ là không bị ai thấy mà thôi, không thấy, đó chỉ là chữ số, thấy rồi… mọi người đều vô cùng đau đớn!

Có người lại âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là đêm qua đoàn Liệp Ma đang ở gần đây, nếu không có thể Nam Độ cũng sẽ như thế, vừa nghĩ đến đây, lại nhìn những chiến sĩ hắc khải kia, thái độ của mọi người liền khác biệt.

Trước đó là sợ sệt, kiêng kỵ và hãi hùng, đến bây giờ có người giơ ngón tay cái lên: “Tốt lắm! Quân uy của Ngân Nguyệt của chúng ta, vẫn là đệ nhất đương thời! Giết những tên súc sinh kia hồn siêu phách tán, giỏi lắm!”

Trong đám người, có ông lão cũng đang nghiến răng nghiến lợi: “Vẫn là võ sư của Ngân Nguyệt ta lợi hại, năm đó cũng vậy, ai dám khi dễ người Ngân Nguyệt chúng ta? Võ sư Ngân Nguyệt, trước giờ vẫn cứ ngang tàn như vậy, người trong nhà đóng cửa lại đánh chết cũng không sao, nhưng nếu người ngoài đến chiếm tiện nghi, vậy tất nhiên không được! Những võ sư đến từ bên ngoài, năm đó dù chỉ đoạt một ly nước của chúng ta, cũng nhất định sẽ bị võ sư Ngân Nguyệt đuổi theo mà giết!”

Đương nhiên, lão nhân không nói, võ sư Ngân Nguyệt năm đó... kỳ thực cũng không phải thứ tốt lành gì, có một số võ sư, đến tận bây giờ lão vẫn nhớ, uống rượu ăn cơm không trả tiền, giống hệt lưu manh, còn hỏi ngươi là muốn tiền hay muốn mạng bọn chúng.

Muốn mạng, gã sẽ cắt đầu xuống cho ngươi!

Đúng vậy, trong đó có một gia hỏa, lão nhân đến bây giờ còn nhớ kĩ, có chòm râu dài, nói chuyện lớn tiếng vô cùng, về sau có người đánh đến, gọi gã là Nam Quyền… lão nhân năm đó mở quán cơm nhỏ, tên Nam Quyền kia còn thiếu lão 300 tinh tệ, khi đó tinh tệ rất đáng giá, gã râu rậm kia không biết đã chết hay chưa!

Cũng may, về sau gã râu rậm kia bị người ta đè xuống đất đánh, chính lão vào xem còn vỗ tay hô hay, quên cả đòi nợ, võ sư đánh gã thực sự là một người tốt, đến tận bây giờ lão cũng không thể quên được, hình như… tên là Hầu Tử Ma Vương!

Lão nhân lâm vào hồi ức, lại nhìn đám người Lâm Giang chết thảm kia, từ trong hồi ức tỉnh lại, gã râu rậm đáng ghét kia, thực lực cường hãn, bất quá cũng chỉ là quỵt nợ không trả tiền, cũng không thấy gã giết người phóng hỏa, tìm gã đòi tiền, gã cũng chỉ là cứng cổ, bảo ngươi cắt đầu của gã… nhưng cũng không thấy những người đó hung tàn như vậy, chỉ cần một lời không hợp liền giết tất cả người của một thị trấn.