TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1007: Oán niệm của Viên Thạc (1)

Bãi cát Nam Độ.

Một đám người bắt đầu ăn.

Lý Hạo ăn như hổ đói, bên cạnh hắn, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có âm thanh ăn cơm, âm thanh nhai nuốt.

Vương Minh và Khổng Khiết mấy lần muốn nói chuyện, cuối cùng đều không mở miệng được.

Vị Bộ Trưởng của phân bộ Tuần Dạ Nhân kia, mấy lần cũng muốn mở miệng để mở rộng bầu không khí… nhưng rốt cục vẫn lựa chọn im lặng.

Đột nhiên, Lý Hạo nâng ly, ra hiệu với Khổng Khiết: “Khổng ti trưởng, kính ngài một ly!”

Khổng Khiết khẽ giật mình.

Lão rất mạnh!

Nhưng giờ phút này, lại có chút ngoài ý muốn, Lý Hạo … người kỳ quái này, từ sau khi bước xuống thuyền, ngoại trừ mấy câu nói lúc đầu, sau đó vẫn giữ im lặng, kết quả bây giờ đột nhiên mời rượu mình.

Dù cho lão vô cùng cường đại, còn là ti trưởng Tuần Kiểm Ti cao quý, còn cao hơn Lý Hạo hai cấp, giờ phút này cũng có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh… tiểu tử cổ quái, bỗng nhiền mời rượu ta, lão cũng hoài nghi bản thân có nghe lầm hay không.

Nâng ly lên, Lý Hạo uống một hơi cạn sạch!

“Vào thời buổi thối nát này, các vị vẫn bảo vệ cho Ngân Nguyệt được bình an, mặc dù ta cảm thấy cái chết của cha mẹ và bằng hữu của ta, đều do Ngân Nguyệt vô năng dẫn đến, pháp trị buồn cười, phía quan phương vô năng, siêu năng hoành hành, ba đại tổ chức giết người không cách nào ngăn được…”

Lý Hạo cười tự giễu: “Ta rất chán ghét phía quan phương vô năng của Ngân Nguyệt này!”

Khổng Khiết có chút xấu hổ.

Nhưng một khắc sau, Lý Hạo vỗ bàn một cái, lại cao giọng nói: “Nhưng cái thời đại thối nát tới cực độ này, ta đột nhiên phát hiện, sau khi cha mẹ mất, ta còn có thể an tâm đọc sách, còn có thể báo thù, còn có thể ăn uống no đủ, còn có thể tiến vào Tuần Kiểm Ti… mẹ nó thật sự là vinh hạnh!”

Khổng Khiết trong lúc nhất thời cũng không biết hắn là đang châm biếm hay là thật sự có ý này?

Là châm biếm sao?

Không phải!

Nếu đổi lại là trước ngày hôm nay, thì đúng là châm biếm.

Đó chính là châm biếm!

Châm biếm một đám cường giả vô năng, để Ngân Nguyệt thối nát đến cực độ, người nào cũng biết giả vờ yếu đuối, tại sao không sớm thanh lý ba đại tổ chức?

Nhưng hôm nay… chợt phát hiện, so với thời đại thối nát, Ngân Nguyệt cũng không phải là quá nát, ba tỉnh phương bắc quá thối nát, Lâm Giang bên cạnh cũng quá thối nát, trung bộ cũng thối nát. Quá nhiều nơi thối nát đến cực độ, cả tòa thành lớn cũng bị hủy diệt, đều dường như là không quan trọng vậy.

So với bọn họ, Ngân Nguyệt sao mà hạnh phúc đến thế.

Tối thiểu, sau khi cha mẹ của hắn mất đi, còn có thể an tâm đi học, an tâm đọc sách, còn có thể ăn uống no đủ, có một phần là do di sản của cha mẹ để lại, cũng có một phần nguyên nhân là do Ngân thành giảm tiền học phí.

Trước kia, không có cảm giác gì.

Thật không có!

Chỉ có oán, chỉ có hận, đám rác rưởi này, vì sao không sớm tra ra mục đích của Hồng Nguyệt, vì sao không sớm giải quyết Hồng Nguyệt?

Nhưng bây giờ… ừm, cũng được.

Người, sợ nhất là bị so sánh.

“Ta lại kính chư vị một ly!”

Lý Hạo nâng ly hướng về phía Bộ Trưởng phân bộ kia: “Là hậu bối, là người mới, cũng là tân nhiệm phó Bộ Trưởng của các ngươi, ta chỉ nói một câu… sợ chết rất bình thường, ta cũng sợ, tất cả mọi người đều sợ, không ai không sợ cả! Nhưng, chỉ hi vọng các vị có thể làm được một việc, khi kẻ địch đến… không phải là kẻ đầu tiên bỏ chạy, không phải là kẻ đầu tiên đầu hàng, không phải là kẻ đầu tiên gục ngã…”

Vị Bộ Trưởng Nhật Diệu cảnh kia, nhìn thoáng qua Lý Hạo, không nói gì, nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Chờ uống xong rượu, vị Bộ Trưởng tuổi tác không nhỏ kia mới nhẹ giọng nói: “Lý Bộ Trưởng cứ yên tâm, bọn ta sinh ra ở Ngân Nguyệt, lớn lên ở Ngân Nguyệt, người Ngân Nguyệt có lẽ không mạnh, nhưng tuyệt đối không đến mức tham sống sợ chết, võ sư bắt nguồn từ Ngân Nguyệt, người Ngân Nguyệt, trong xương cốt đều có tình giang hồ! Võ lâm giang hồ, cái gì cũng thiếu, duy nhất không thiếu… chính là bầu nhiệt huyết kia!”

Đây là thánh địa của giang hồ!

Đây là thánh địa của giang hồ!

Người nơi này, từ nhỏ đã nghe những câu chuyện của võ lâm mà lớn lên, có lẽ sau khi siêu năng quật khởi, võ lâm Ngân Nguyệt, đã trở thành quá khứ, nhưng khi Viên Thạc bước ra, Ngũ Cầm Vương tái hiện, cái võ lâm này… liền trở về!

20 năm chìm nổi, một số lão bối lần nữa lại nhớ đến võ lâm của 20 năm trước, mưa máu gió tanh, nhưng cũng khoái ý ân thù.

Người Ngân Nguyệt, cũng chưa đến tình trạng triệt để ngã xuống.

Khổng Khiết giờ đây cũng chợt hiểu ra một cái gì đó, nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn về nơi cách đó không xa, nơi đó, có một bàn chỉ toàn phụ nữ và trẻ em, lại nhìn cái thi thể treo lơ lững ở nơi xa kia, nâng ly hướng Lý Hạo: “Yên tâm, chúng ta không phải tên gia hỏa Lâm Giang kia! Gã đó, thực lực không yếu, nhưng trên thực tế, chính là một con chó, chỉ là một con chó nhà có tang sủa inh ỏi mà thôi!”