TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1004: Dương danh (5)

Bảo Lý Hạo giết người, hắn có thể giết, nhưng mấy chuyện này, hắn thật không được.

Hồng Thanh lại nói: "Ta vừa trò chuyện cùng các nàng vài câu, các nàng nói những kẻ mà chúng ta mới giết, là Tam thống lĩnh của Bạch Sa đạo. Bạch Sa đạo lúc chiều đã phá thị trấn của các nàng, giết sạch tất cả mọi người trong trấn, chỉ để lại những người có chút nhan sắc là các nàng... cộng thêm một số trẻ con, cần các nàng chăm sóc, cho nên mới không giết sạch các nàng. Trước đây, loại tình huống này cũng từng xảy ra, sau cùng đều là phụ nữ bị giết sạch, sau khi lũ trẻ lớn lên, có lẽ sau cùng cũng trở thành hải tặc..."

Lý Hạo nhíu mày, giờ hắn không muốn nói chuyện, cũng không muốn đi sâu tìm hiểu những việc này.

Hắn luôn cảm thấy, lần giết chóc này, sau khi giết xong, vẫn nên im ắng một lúc.

Hồi lâu, Lý Hạo mở miệng: "Bạch Sa đạo, lần này chết hơn 600 siêu năng, 2 vị Húc Quang, 8 vị Tam Dương... Các ngươi cảm thấy, thực lực bọn chúng mạnh đến cỡ nào?"

Hỏi xong, không chờ bọn họ trả lời, Lý Hạo hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, tạm đừng nói thứ này, giờ có nhiều người, về trước đi! Đúng rồi… tất cả thi thể còn lại của Bạch Sa đạo... đều chuyển lên chiếc thuyền hỏng cho ta, treo… lên hết!"

Mọi người đều biến sắc!

Ánh mắt của Lý Hạo trở nên lạnh lẽo: "Treo ở trên thuyền, lái thuyền trở về, ngày mai trời vừa sáng, có lẽ tin tức sẽ truyền ra, Bạch Sa đạo muốn báo thù, cứ tới! Bọn chúng không tới... Chờ ta thu xếp xong cho những người này, ăn uống no đủ... ta cũng tới tìm bọn hắn!"

"Đoàn trưởng..."

Lưu Long nhíu mày: "Hay là khiêm tốn một chút, có lẽ còn có cơ hội mai phục bọn chúng..."

"Không!"

Lý Hạo lắc đầu: "Khiêm tốn vô dụng, với lũ súc sinh này, ngươi khiêm tốn, bọn chúng càng hung tàn hơn! Chỉ có lấy bạo chế bạo! Lấy sát ngăn sát! Tên đạo phỉ Húc Quang kia, dù ta muốn giết hắn, hắn cũng không hề sợ hãi, nhưng khi ta dùng phương pháp rất tàn nhẫn đối phó hắn, hắn mới sợ, mới sợ hãi, loại người này không thể chỉ đơn thuần giết chết bọn chúng, mà còn phải khiến cho bọn chúng hoảng sợ!"

Lý Hạo biết, có lẽ đục chìm chiếc thuyền, giả bộ như không có chuyện phát sinh, có lẽ sẽ càng tốt hơn, càng có lợi hơn để một lần đánh lén bọn chúng.

Thế nhưng... làm như vậy, bọn chúng sẽ không cảm nhận được sợ hãi.

Lưu Long vẫn còn chút lo lắng: "Vậy nếu đối phương đột kích, tiến công Ngân Nguyệt..."

"Hừ!"

Ánh mắt của Lý Hạo lạnh như băng: "Nếu là như thế, mấy vị trong Bạch Nguyệt thành còn không ra tay… Ngân Nguyệt, cũng không còn là nơi đáng để lưu luyến! Đám Khổng Khiết, Triệu thự trưởng, Chu phó thự trưởng, Vũ soái Hoàng Vũ, ai không phải cường giả đỉnh cấp? Còn nữa, đừng quên..."

Hắn muốn nói Địa Phúc Kiếm cũng đang ở Ngân Nguyệt, nhưng thấy Hồng Thanh có mặt, nên không nói ra.

Nhiều cường giả như vậy có mặt, thật bị hải tặc tấn công, các ngươi còn không ra tay, chẳng lẽ cứ ngấm ngầm chịu đựng đến chết sao?

Về phần bọn họ phải chăng có mưu đồ gì, Lý Hạo không muốn biết, hắn chỉ biết là Bạch Sa đạo cũng chưa chắc có lá gan tới.

Thật đến rồi, vậy cứ giết!

Lưu Long suy nghĩ một lúc, gật đầu.

Giờ y cũng không khuyên nữa.

Lý Hạo đã gặp phải chấn động tâm lý trước nay chưa từng có, đã có chút thất thố, lẻ khiêm tốn như Lý Hạo, chỉ hận không thể khiến tất cả mọi người không biết thực lực của hắn. Nhưng lúc này, lại muốn treo toàn bộ thi thể của lũ hải tặc lên thuyền, thậm chí cố ý cảnh cáo đạo phỉ Bắc Hải.

Lưu Long không nói thêm, mà cao giọng quát: "Đem tất cả thi thể của lũ hải tặc, treo lên cánh buồm!"

"Tuân lệnh!"

Mọi người cao giọng đáp ứng, một số võ sư của Kiếm Môn, đều cảm thấy cực kỳ sảng khoái, không hề cảm thấy có gì không ổn, đệ tử Kiếm Môn từng kể với Lý Hạo vể sự tàn nhẫn của hải tặc, càng khí huyết dâng trào, chỉ cảm thấy sảng khoái vui vẻ, trong lúc nhất thời như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng dùng dây thừng trực tiếp xuyên qua thi thể, treo ở trên cánh buồm!

Những người phụ nữ đang được đưa đi, kéo theo một số đứa trẻ, Liễu Diễm vốn muốn để các nàng lui về sau, chờ thêm một lát, nhưng những phụ nữ này lại đều đi ra, từng người oán độc nhìn chằm chằm lũ hải tặc bị treo lên cánh buồm, lộ ra vẻ mặt thống khoái.

Nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, nên che mắt của bọn nhỏ.

Lý Hạo chỉ nhìn, không nói gì.

Dọn dẹp xong, ra lệnh: "Hồi thành!"

Hai chiếc thuyền lớn dưới sự khống chế của một số người trong Liệp Ma đoàn, chạy về phía Nam Độ, lúc này trời đã sáng.

Lý Hạo đánh ra một quyền, hoàn toàn đánh nát cờ xí tung bay trên thuyền!

Suy nghĩ một lúc, trên đầu hắn bỗng xuất hiện một tấm vải dài màu đen, sau đó thần ý hiện ra, một con mãnh hổ như hung thú khát máu, cứ như muốn phá tan lồng giam, in hình phía trên lá cờ!

Lý Hạo vạch ra kiếm chỉ, một chữ ''Lý'' đỏ như máu, in hằn trên lá cờ.

Lá cờ treo cao, tung bay theo gió.

Thời khắc này Lý Hạo, chỉ yên lặng nhìn ngắm lá cờ kia, hình như rơi vào trầm tư.

Mãnh hổ xuất lồng!

Hắn hình như muốn bộc bạch điều gì đó, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ chế tạo lá cờ đầu tiên trong đời, lá cờ in hình mãnh hổ cũng chữ Lý!

Hắc ám, hoàn toàn tiêu tan.

Lá cờ theo gió tung bay, trông như mãnh hổ gào thét núi rừng, nuốt sống con người!