TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 955: Thời đại mới (3)

“Cũng không rõ lắm.”

Hồng Hạo lắc đầu: “Có đôi khi sẽ có người tới, có đôi khi cũng có người đi, sư phụ cũng không ngăn cản, mọi người nếu muốn đi, liền có thể đi, sau khi thành niên, ngươi đi ra ngoài làm việc cũng tốt, hoặc là kết hôn sinh con, hoặc làm những chuyện khác… sư phụ cũng sẽ không quản quá nhiều. Tính cách của ông cũng tương đối tùy ý, trừ phi nhận một số nhiệm vụ của Tuần Dạ Nhân, cũng rất ít khi bước ra cửa, nhưng cũng đã 20 năm trôi qua, những đứa trẻ mà sư phụ đã nhặt… không có 10 ngàn, cũng có 8000?”

Có ai còn nhớ rõ đâu.

Kẻ đến người đi, bây giờ bên trong Kiếm môn, nhân số chắc cũng được khoảng 1000, bất quá, cũng có một số người sẽ trở về thăm hỏi, nhưng cũng có một số người sau khi rời khỏi Kiếm môn, không còn trở về nữa.

Hồng Hạo cũng đã sớm nhìn thấu những chuyện này, cũng đã quá quen thuộc, không trở lại thì là không trở lại thôi.

Ít ra, hàng năm vẫn có không ít người muốn trở lại thăm một chút, cũng nguyện ý cho Kiếm môn một chút đồ dùng, cái ăn cái mặc cũng có một ít là do những người đó tài trợ.

Hồng Thanh giờ phút này cũng cười nói: “Phụ thân ta chỉ có một sở thích như vậy, về sau đại sư tỷ của ta…khụ khụ, cũng đi theo trợ giúp, một mực ủng hộ phụ thân ra ngoài nhặt trẻ con, mấy năm nay nhặt càng nhiều, nếu không, ta nhớ cách đây mấy năm, số người ngày thường trong Kiếm môn cũng chỉ khoảng 500 người… bây giờ đã lên tới cả ngàn rồi.”

“Đại sư tỷ của ta…còn giật dây cha ta nhặt thêm một số người lớn… bất quá cũng còn tốt, những người này có khi là đến từ những khu chiến loạn, kỳ thực cũng rất tốt, bình thường cũng giúp đỡ làm một số việc, quét dọn vệ sinh, nấu cơm giặt giũ, nhờ đó nên Kiếm môn lại sạch sẽ hơn mấy năm trước nhiều, mấy năm trước quá nhiều người, đại bộ phận đều là trẻ con, rất bẩn, có một khoảng thời gian, ta cũng phải đi giặt quần áo…”

Nói đến đây, bỗng nhiên Hồng Thanh trở nên nước mắt giàn giụa, mấy năm trước trong Kiếm môn, những cháu bé chiếm đa số, người trưởng thành thì quá ít, mặc dù nàng là con gái của môn chủ, nhưng có lúc quần áo bẩn quá nhiều, nàng cũng phải đi giặt.

Đừng nói tới việc thơm tho cỡ nào, quần áo của những đứa trẻ lớn hơn một chút còn đỡ, những đứa quá nhỏ, những đứa mà đại tiểu tiện còn chưa thể tự điều khiển, mỗi lần nàng giặt... thật đúng là thơm tho.

Hồng Hạo cũng cười: “Sư phụ đã nói, để về sau ngươi lập gia đình, cái gì cũng biết, sẽ không bị ức hiếp, biết giặt áo, biết nấu cơm, biết giữ trẻ, còn biết võ công…”

Hồng Thanh trợn trắng mắt: “Ta có thể không lấy chồng, luyện võ tốt biết bao? Trở thành cường giả giống như Đoàn Trưởng vậy, còn cần nhìn sắc mặt người ta sao?”

Một bên, Lý Hạo trầm mặc không nói.

Tiếp tục xem cổ tịch của mình, Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp.

Mà Lưu Long, thì lại rất hứng thú “Những đứa trẻ của Kiếm môn, đều là người Ngân Nguyệt sao?”

“Cũng không phải, kỳ thực đại đa số là từ bên ngoài đến, có Trung bộ, cũng có phương Bắc và các hành tỉnh khác…kỳ thực Ngân Nguyệt cũng còn tốt, chiến loạn không nhiều, ba tỉnh phía Bắc bên kia nhiều hơn một chút, bởi vì ba tỉnh phía Bắc vốn dĩ luôn có một chút rung động.”

“Ngoại trừ luyện công thì Hồng Kiếm chủ còn có giảng dạy những kĩ năng khác hay không?”

“Phụ thân ta chỉ dạy võ công, đại sư tỷ của ta sẽ chỉ dạy những thứ khác, đại sư tỷ người này… kỳ thực biết rất nhiều, nghe nói, đại sư tỷ của ta trước đây còn là xuất thân từ đại gia tộc…khụ khụ, ai biết được, dù sao chúng ta cũng không hỏi đến cái này, đại sư tỷ sẽ dạy cho những bé gái một số kỹ năng khác, nấu cơm giặt giũ thì không nói, đại sư biết không ít, cầm kỳ thư họa đều biết, còn biết dệt vải…”

Lưu Long tiếp tục hỏi, Hồng Thanh dù sao cũng là nhàn rỗi, luôn miệng đáp lời.

Cũng không phải là bí mật lớn gì, Hồng Hạo ở một bên yên lặng mà nghe, có đôi khi Hồng Thanh nói đến những sự tình liên quan tới võ đạo của Địa Phúc Kiếm, y mới khẽ ngăn cản, còn những cái khác cũng là mặc kệ.

Tình huống của Kiếm môn, kỳ thực cũng không có quá nhiều bí mật để nói, trừ những tin đồn nhảm về sư phụ và đại sư tỷ ra, đối với ngoại giới mà nói cũng là những chuyện vụn vặt của cuộc sống thường ngày.

Những câu hỏi như vậy rất nhàm chán, nhưng Lưu Long và Hồng Thanh cũng trò chuyện mãi cho đến khi trời gần sáng.

Đám người, cũng nhanh chóng tản ra.

Hôm nay, bọn họ còn phải nhanh chóng trở về Bạch Nguyệt thành.

Chờ cho mọi người đều đi khỏi, Lưu Long nhìn về phía Lý Hạo, cả đêm Lý Hạo đều đọc sách, cũng là chuyện hiếm thấy.

Lưu Long hít sâu một hơi: “Ngươi nếu là đi Trung bộ… ta… muốn lưu lại.”

“Lão đại xác định như thế sao?”

“Ừm!”

Lưu Long trầm giọng: “Tìm sự bất thường trong bình thường! Hồng Kiếm chủ, ta trước kia không hiểu rõ lắm, chỉ nghe giang hồ đồn rằng, lão có một điểm… nhác gan, nhu nhược, không dám cùng Viên giáo sư đánh một trận, là sự lên án lớn nhất của giang hồ đối với lão.”

“Nhưng… sau khi nghe tất cả mọi chuyện về Kiếm môn, ta cảm thấy, có lẽ… đây mới thật sự là truy cầu của Hồng Kiếm chủ, nhàn vân dã hạc, nhưng cũng gánh vác một số trách nhiệm, bây giờ lão muốn làm thêm nhiều việc hơn, ta cảm thấy… ta nên lưu lại, có thể được Hồng Kiếm chủ mời mọc, cũng là một việc tương đối đáng để kiêu ngạo.”

“Vả lại, thực lực của ta nếu ở Trung bộ cũng không được xem là gì. Ở đây, còn có thể chiếu cố Ngân thành một chút. Bây giờ, Ngân Nguyệt tuy không có chiến loạn gì, tam đại tổ chức cũng đều đã bị tiêu diệt, nhưng ta lo lắng, sớm muộn gì cũng phải chịu sự phản công của tam đại tổ chức…”