Cùng lúc đó, Hồng Nhất Đường truyền âm cho Lý Hạo: "Vậy ta đi trước đi, ngươi có muốn đi Trung Bộ không... Hiện tại cũng không cần quá vội vã, nói cho đúng là cùng Nam Quyền đi cùng nhau hay vẫn là đi cùng với Hầu Tiêu Trần, tự bản thân ngươi cân nhắc. Nhưng ta đề nghị... Ngươi nên đi một mình, khiêm tốn một chút, với cả bọn họ đều quá kiêu ngạo. Ta có thể cần phải bế quan một thời gian tới, không có thời gian để chăm sóc ngươi ...”
Bế quan?
Ánh mắt Lý Hạo khác thường, Hồng Nhất Đường dường như hiểu được, im lặng, truyền âm nói: “Là thật bế quan, suy nghĩ một chút về con đường tương lai, suy nghĩ một số việc, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Y đúng thực là phải bế quan một ít thời gian mới được, cân nhắc con đường tiếp theo.
Mặc dù đã có quyết định, nhưng ở thời điểm hiện tại vẫn không thể hoàn toàn yên tâm được. Huống chi ngay cả khi thực sự muốn làm thì cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được.
“Biết rồi, sư thúc đi thong thả...”
“ Ừm, đúng rồi, liên quan đến hai cuốn sách kia và Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp, khi trở lại ta sẽ sao chép một bản cho ngươi. Ngươi dịch thật tốt cho ta là được, trực tiếp thông qua áo giáp truyền tin tức là được. Ta có thể sẽ ở Kiếm Môn cách Thành Bạch Nguyệt chưa đầy một ngàn dặm.”
Hồng Nhất Đường nói vài câu, muốn rời đi.
Suy nghĩ một chút, bỗng nhiên lại truyền âm nói: “Thật muốn đi trung bộ, đi theo Hầu Tiêu Trần có lẽ so với đi theo Nam Quyền còn an toàn hơn một chút. Tên Hầu Tiêu Trần này tuy rằng tính toán nhiều, tâm tư cũng nhiều nhưng người này làm việc, rất có nguyên tắc, thích hoặc nói là nhiệt tình nóng lòng trao đổi ngang bằng. Nam Quyền người này... Ngươi thực sự nên biết một chút, hắn thực sự không có ngu ngốc, cũng không biểu hiện ngây thơ như vậy nhưng hắn sẽ không tùy tiện làm bất cứ điều gì. Hắn cũng sẽ mong đợi ngươi đến giúp hắn, đàn áp xiềng xích trong ngũ tạng. Tuy nhiên ngươi phải nhớ một điều, trong hoàng gia có thể trà trộn dễ dàng giống như cá gặp nước, âm mưu quỷ kế không thể thiếu, không thể để bị lừa dối bởi bề ngoài.”
Lý Hạo gật gật đầu, trong lòng hắn hiểu rõ.
Lần trước ở Thương Sơn, thật ra hắn đã cảm nhận được một chút nếu không phải Hồng Nhất Đường cũng ở đó, Nam Quyền chưa chắc đã dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
Đương nhiên, nếu Nam Quyền chỉ ở đó một mình, Lý Hạo cũng chưa chắc sẽ xuất thủ.
Tên Hồng Nhất Đường này, thật ra làm người cũng không tệ lắm.
Lần đầu tiên vào di tích, đã truyền thụ cho Lý Hạo một vài thứ. Lý Hạo cũng không biết vì sao y lại truyền thụ nhưng cảm thấy tên Hồng Nhất Đường này làm việc vẫn là tương đối rộng lượng, đương nhiên cũng nguyện ý tiếp xúc nhiều hơn với Hồng Nhất Đường.
Bên phía Hồng Nhất Đường không nói chuyện với Lý Hạo nữa, quay đầu nhìn thoáng qua những người khác, ôm quyền nói: “Kiếm Môn có nhiều chuyện nhỏ nhặt, ta cũng không quấy rầy nữa, Hầu bộ, Vũ Soái... Mọi người, ta cáo từ trước!”
Nói xong, xoay người rời đi.
Hầu Tiêu Trần nhìn hắn một cái, không nói cái gì.
Khổng Khiết cũng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên nói: “Có hứng thú đến Bạch Nguyệt thành không? Lão Hầu rất nhanh sẽ rời đi, ngươi đến đây ta đảm bảo ngươi sẽ có chức phó ti trưởng hoặc phó bộ trưởng...”
“Không, cảm ơn ngươi!”
Hồng Nhất Đường xoay người rời đi, người đã biến mất.
Mấy người Triệu thự trưởng đều yên lặng nhìn, Khổng Khiết truyền âm nói: “Tên này... Đi tới bước đó rồi, trong di tích ngay cả lão Hầu cũng bị ngược đãi!”
Lời này vừa nói ra, đồng tử mấy người hơi co rụt lại!
Hầu Tiêu Trần cười cười, truyền âm nói: “Ta bị ngược đãi, ngươi vui vẻ làm gì? Tuy nhiên Địa Phúc Kiếm đi tới bước này, chính xác có chút ngoài dự liệu của ta. Kiếm ý của hắn đại khí bàng bạc, ngược lại có chút đức nhiều tài vật cũng nhiều, cũng không cần quá mức lo lắng cho hắn làm cái gì. Địa Phúc Kiếm, chỉ sợ bản thân hắn cũng có chút suy nghĩ, ít nhất cũng sẽ không làm xấu cái gì.”
Thanh âm của Hoàng Vũ truyền vào tai bọn họ: “Nam Quyền thế nào?”
“Được, nói chung như mọi khi.”
Hầu Tiêu Trần không có đánh giá quá cao, ngược lại truyền âm nói: “Di tích hoàn toàn bị phong tỏa đi, một ít tồn tại bên trong có lẽ sống lại!”
Lời này vừa nói ra, mấy người lại hơi biến sắc.
Sống lại!
Đó là một điều vô cùng kinh khủng.
Bất kể trong di tích có ai, loại tồn tại nào, đã trôi qua vô số năm tháng, người tốt cũng tốt, người xấu cũng được, lập trường năm đó, thật ra không đại diện cho cái gì. Không phải là người của một thời đại, không phải là người cùng một tộc tất nhiên khác nhau, huống chi là đã tồn tại vô số năm tháng.
“Bên phía Lý Hạo...”
“Bát Đại Gia, thực sự là Bát Đại Gia đó, Ngân Thành thực sự không đơn giản! Lý Hạo có lẽ cũng có thu hoạch không nhỏ, tạm thời cũng không cần quản quá nhiều, tránh việc dẫn đến một số kết quả khó lường!”
“......”
Mấy người trò chuyện một chút, không nói về tình huống cụ thể nữa.
Mà Lý Hạo, cũng không nói gì. Thừa dịp những người khác không để ý đến mình lắm, hắn mang theo Hắc Báo cùng Lưu Long, vẫy tay với Vương Minh. Vương Minh điên cuồng chạy tới, cũng không để ý tới ánh mắt của gia gia, vội vàng theo Lý Hạo rời đi.
......