Lý Hạo lần nữa gật đầu, hai vị này cùng nhau thảo luận, cũng đã thảo luận ra một ít gì đó.
Hắn suy nghĩ một chút nói: “Ta cùng lão sư lúc trước cũng có tán gẫu qua, lão sư nói, bây giờ chúng ta phải uẩn thần dưỡng Thế trước, sau đó là dung Thế, cụ thể thì lão sư không nói quá nhiều, bởi vì lão lúc ấy cũng chỉ là nói một khái niệm mà thôi, ta nghĩ, lão sư lúc đó cũng nghĩ muốn dung Thế tiến vào khóa siêu năng… sau đó, phá Thế mà ra!”
“Thuận theo tự nhiên phá Thế, tiến vào cấp độ kế tiếp, mở ra phong tỏa của khóa siêu năng.”
Hai người đều nghe rất nghiêm túc, nghe cái khái niệm thành thục đến từ Viên Thạc kia.
Lúc đó, Viên Thạc vừa tiến vào Uẩn Thần, có chút khái niệm khẳng định là không phải thành thục lắm, nhưng… sẽ có một ít ý nghĩa để tham khảo.
Lý Hạo tiếp tục nói: “Còn nữa, không nói những cái khác, chỉ nói giai đoạn Uẩn Thần bây giờ, ta nghĩ dù rằng chúng ta có thể dung hợp ngũ Thế, ta cảm thấy cũng không phải cực hạn của Uẩn Thần, uẩn thần uẩn thần… phải Uẩn Thế mới được! nhưng ta cảm giác, bây giờ dường như không còn cơ hội để uẩn dưỡng ngũ thế, không biết là do phương pháp không đúng, hay là do không có bảo vật phù hợp với nó, cho nên ta muốn dùng thử một chút Uẩn Thần quả xem hiệu quả thế nào?”
Uẩn Thần, quan trọng ở chữ ‘Uẩn’.
Một quá trình bồi dưỡng để cường đại Thế.
Nhưng Lý Hạo bây giờ lại phát hiện, Thế của hắn, trừ phi có thể sinh ra Thế mới, nếu không thì sẽ rất khó mà cường đại.
Ví như nói, ba thế dung hợp có thể giết được Tam Dương đỉnh phong, có lẽ cũng có thể địch nổi Húc Quang sơ kỳ… nhưng nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù đến khi nhục thân của Lý Hạo đã cường hãn đến cực hạn, hắn cũng chỉ có thể giết chết Húc Quang sơ kỳ mà thôi… bởi vì Thế của bản thân không thể cường đại.
Chỉ có thể cường đại Thế khi có Thế mới mà thôi, đây có thể là không đúng!
Lão sư của hắn cũng là như vậy, Viên Thạc bây giờ cũng chưa thể dung hợp ngũ Thế, một khi dung hợp, đó chính là một cực hạn cùng đỉnh phong, giờ phút này, chỉ có thể đột phá từ những phương diện khác.
“Cường đại thần ý, cường đại Thế…”
Hồng Nhất Đường suy tư một phen: “Thần ý cùng Thế tương đối huyền ảo, không giống như nhục thân, có thể dùng đan dược, bảo vật hay Thần Năng Thạch là có thể cường đại. Nhưng là, đối với võ sư mà nói, muốn cường đại Thế cũng còn một phương pháp khác, chiến đấu nhiều, rèn luyện nhiều, suy nghĩ nhiều!”
“Tâm càng mạnh, Thế càng mạnh! Đây chính là một quá trình uẩn Thế, cổ nhân đã uẩn dưỡng loại thế vô địch kia… ngươi sở dĩ không có cảm giác biến hóa, đó là bởi vì thời gian ngươi bước vào cấp độ này quá ngắn ngủi.”
“Ngũ tạng dưỡng Thế, ta không biết có thể uẩn Thế ngày càng mạnh hơn hay không… cái này, e rằng chỉ có thể hỏi lão sư của ngươi, chúng ta đều là từ uẩn dưỡng mà ra, không giống với đường đi của ngươi.”
Lý Hạo suy tư một phen, gật gật đầu.
Cũng đúng.
Con đường của mỗi người vẫn sẽ có chút khác biệt, hắn bây giờ đối với mấy cái này cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể xem một chút mà thôi, phía lão sư, không biết có phát hiện biện pháp gì mới hay không.
Mà bản thân Lý Hạo đến giờ phút này, cũng cảm giác kiến thức của mình không đủ, hiểu biết quá ít đối với võ đạo.
Một chút cổ tịch trong đầu hắn nên nhanh chóng chuyển đổi thành kiến thức thực dụng.
Không chỉ như thế, Lý Hạo nghĩ đến điều này, đột nhiên vòng sang hướng khác, đi về một nơi khác, mấy người có hơi giật mình, đi đâu thế?
“Lý Hạo, ngươi đi nhầm đường rồi…”
“Không!”
Lý Hạo cười một tiếng: “Đến Chiến Thiên Thành, kỳ thực còn một chỗ chúng ta chưa đi, là một chỗ rất quan trọng! Là thư viện! Nghe nói thư viện của Chiến Thiên Thành rất lớn, bên trong có vô số thư tịch, mặc dù không liên quan đến những bí tịch võ đạo cụ thể, nhưng cũng có chút liên quan tới trình bày lý luận của võ đạo, hệ thống cổ văn minh mặc dù không phải hoàn toàn giống với chúng ta, nhưng cũng có rất nhiều người đang tu luyện bí thuật cổ văn minh, nếu đã như vậy, bọn họ có thể tu luyện thành công đại biểu cho hai cái vẫn có chỗ giống nhau. Ta muốn đi mượn một số sách hệ thống lý luận cơ bản của cổ văn minh. Ta nghĩ, nếu lão sư đến đây, e rằng sớm đã đi mượn.”
Mấy người liếc nhau, đều không nói thêm gì nữa.
Bọn họ không có đi, là chuyện rất bình thường, bởi vì xem không hiểu, đi cũng như không.
Chỉ là không nghĩ tới, Lý Hạo lúc này lại nghĩ đến việc đi mượn sách.
Nơi đó, còn có sách hay sao?
Bọn họ không biết.
…