TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 872: To lớn (6)

Mà Lý Hạo chính là muốn như vậy.

Hắn hiểu rất rõ, siêu năng cùng võ sư, có thể nói, là người đều sẽ như vậy, tham lam, ham muốn,…

Người có thể khống chế lòng tham quá ít, cho dù là Lý Hạo cũng không ngoại lệ, hắn cũng khó mà khắc chế, chỉ là kiến thức càng lúc càng nhiều, mới có thể dần dần khống chế mà thôi, nếu là trước kia, cho hắn 100 phương Thần Bí Năng, hắn cũng dám mạo hiểm một phen.

Nếu như bảo vật có thể tự mình lấy được, cần gì phải tìm người khác hỗ trợ.

Cường giả tới còn có phần của ngươi sao?

Đây mới là siêu năng và võ sư bây giờ, chỉ một phần nhỏ võ sư là có thể khống chế được lòng tham, nhưng phần lớn siêu năng lại hoàn toàn không khống chế được nội tâm tham lam, nhanh chóng tăng trưởng lực lượng để bọn họ càng trở nên tham lam hơn.

“Bộc lộ tài năng… ngươi nên đánh với ta một trận đi?”

Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, ánh mắt lộ ra một chút ý cười, sau một khắc, bên trong hệ thống thông tin tới: “Có thể bắt đầu!”

Dứt lời, trường kiếm trong tay liền đánh tới đối phương!

Tạ Cương hoảng hốt một chút, còn đang chần chờ có cần thông báo cho cường giả Diêm La hay không, đợi đến đối phương xuất thủ, gã đánh ra một quyền, giống như nham thạch, bịch một tiếng đập trúng áo giáp, thậm chí khiến áo giáp bị lõm một vệt nho nhỏ…

Gã khẽ giật mình, sau đó, ánh mắt sáng lên!

Cái áo giáp bạch ngân này, dường như … có thể phá hỏng được.

Đã như vậy, còn gọi người tới làm gì?

Vị bạch ngân này, cảm giác cũng không phải quá cường đại.

Sau một khắc, Tạ Cương lại đánh ra một quyền, giống như là thiên thạch giáng xuống, một tiếng ầm vang, đánh ra tiếng nổ, Lý Hạo lăn mình một cái, từ trên nóc nhà rơi xuống mặt đất.

Tạ Cương thấy thế càng vui mừng, vị bạch ngân này đúng là chẳng ra làm sao cả.

Lý Hạo rơi xuống đất, cũng lần nữa bị Tạ Cương đuổi theo, một người một giáp, trên con phố dài, nhanh chóng nổ ra trận chiến, tiếng ầm ầm bên tai không dứt, Lý Hạo chưa từng thử qua dung hợp ba Thế, chỉ là dựa vào Cửu Đoán Kình lại thêm sự kiên cố của áo giáp, cùng với sự cường hãn của nhục thân ngũ tạng, không ngừng đánh nhau với đối phương!

Hắn không có ba Thế phụ trợ, rõ ràng có chút không địch lại Tạ Cương.

Nhưng Lý Hạo không quan tâm.

Đây mới là trận chiến mà hắn muốn, không chút kiêng kỵ sử dụng Cửu Đoán Kình, trường kiếm trong tay thậm chí cũng biến mất, trực tiếp dùng quyền, một quyền rồi lại một quyền, sử dụng Hùng Đấu thuật của Ngũ Cầm thuật, cự Hùng xuất kích.

Ầm!

Cự quyền xuất kích, Cửu Đoán Kình không ngừng bộc phát, tuôn ra từng cỗ lực lượng liên tiếp.

Tạ Cương càng đánh càng kinh ngạc.

Vị bạch ngân này, lực lượng không phải là quá cường đại, nhưng cực kỳ linh hoạt, nhìn không mấy giống như khôi lỗi đã chết đi, ngược lại là cảm giác cũng có trí óc như bản thân mình.

Mà âm thanh chiến đấu bên này, dường như cũng đã đưa tới một chút chú ý.

Nhưng rất nhanh, không ai thèm chú ý nữa.

Sát vách, bộc phát ra âm thanh chiến đấu còn mãnh liệt hơn.

Tiếng ầm ầm bên tai không dứt!

Không chỉ như vậy, còn có tiếng một nữ nhân rít lên: “Đáng chết!”

Đó là cường giả của Hồng Nguyệt, Lý Hạo biết là ai, Hồng Nhất Đường trước đó nói qua là Hoàng Nguyệt của Hồng Nguyệt, trước đó nghe nói đang đuổi giết lão sư, bây giờ tới đây, không nghĩ là bị bọn Hồng Nhất Đường để mắt tới.

Tạ Cương cũng có chút thất thần, tình huống như thế nào?

sát vách chiến đấu, dường như so với bên này của gã còn kịch liệt hơn.

Bạch ngân… chẳng lẽ người trước mắt này không phải là cường giả bạch ngân?

Hoặc là nói, không phải chỉ một vị cường giả bạch ngân đột nhập ngoại thành?

Gã còn hơi có chút mờ mịt, mà Lý Hạo lại là một quyền nối tiếp một quyền, tốc độ càng lúc càng nhanh, liên tục không dứt, dồn sức chờ phát động, giờ khắc này Lý Hạo đánh rất dễ chịu, người này rất mạnh, lực phòng ngự cũng đầy đủ.

Điều này khiến hắn nhớ tới trước đó đi ngắm biển, sóng biển kia một làn sóng nối tiếp một làn sóng, mỗi một lần đều cường đại hơn, cảm giác như không ngừng trùng kích cự thạch.

Cùng một thời gian.

Trên quảng trường.

Từng vị cường giả trong nháy mắt tỉnh táo, nhìn về phía ngoại thành hắc ám, có người ánh mắt lạnh lùng, có người chau mày, tình huống nơi đó thế nào?

Gặp phải bạch ngân rồi sao?

Thế nhưng… chiến đấu dường như không phải chỉ một chỗ.

Từ ba động của cuộc chiến mà xem, thậm chí vượt qua ba động của cấp độ Tam Dương.

Hầu Tiêu Trần cũng nhíu mày không thôi, lão mơ hồ cảm nhận được một chút kiếm ý, một chút quyền ý...

Nam Quyền sao?

Địa Phúc Kiếm sao?

Giờ khắc này, lão không khỏi nghĩ tới hai người này.

Thế nhưng là…

Hầu Tiêu Trần có chút nhíu mày, nhìn về bên kia Lục Nguyệt có chút ngưng trọng, trầm giọng nói: “Lục Khổng Tước, ai đã vào thành, chiến lực rất mạnh, chỉ sợ không phải là người bình thường, nói cho mọi người biết, cũng là để cho mọi người có chút chuẩn bị!”

Lục Nguyệt nhíu mày, không muốn để ý tới lão.

Thời khắc này ả, cũng tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.

Ả biết người đi vào chính là ai.

Là Hoàng Nguyệt!

Cũng giống như ả, cũng là Húc Quang hậu kỳ, nhưng so với ả còn cường đại hơn một chút, dù là bạch ngân triệt để khôi phục cũng có thể chiến đấu được, cho nên, tính an toàn vẫn rất bảo đảm.

Nhưng giờ phút này… tình huống dường như có chút gì đó không đúng.

Từ ba động truyền đến có thể thấy được, vài tiếng hò hét mơ hồ, Hoàng Nguyệt dường như đang ở thế hạ phong.

Làm sao có thể!

Cứ coi như là bạch ngân khôi phục, muốn nhanh chóng áp chế Hoàng Nguyệt cũng không đơn giản như vậy, Hoàng Nguyệt giờ phút này thậm chí tiếng hô tiếng quát cũng không thể truyền ra, đại biểu ả đã lâm vào phiền phức, không dám tùy tiện hô quát, để tránh làm loạn bản thân, bị kẻ địch thừa dịp!