Hoa tươi rượu ngon, giờ phút này cũng chỉ là ngẫm lại.
Những lời nói đó của Hồng Nhất Đường, đến cùng cũng chỉ có thể để lại một chút vết tích, đã sớm bay theo gió, có lẽ một ngày nào đó sẽ lần nữa bị kích phát. Nhưng giờ phút này, cũng chỉ là để cho Lý Hạo cùng Nam Quyền phải suy nghĩ nhiều hơn một chút, cũng không chắc có thể thay đổi cái gì.
Mà Hồng Nhất Đường, kỳ thực cũng không có tâm tư này.
Y chỉ là cảm xúc bộc phát, suy nghĩ con đường của mình mà thôi.
Về phần chỉ điểm ai hay thay đổi ai, cũng không phải dự tính ban đầu của y. Chỉ là y không nhịn nổi phải suy tư, suy nghĩ lại, đã tung hoành giang hồ mấy chục năm, vậy chính mình là đúng hay sai.
Địa Phúc Kiếm dương danh thiên hạ, về sau ở ẩn không ra ngoài, nên dần dần tụt hậu, cũng là một quá trình trong suy nghĩ của y.
Không ai có thể hiểu, y cũng không cần ai hiểu mình, tự mình làm một chút chuyện mình muốn làm, trong quá trình đó, phát tán một chút lòng thương hại nhỏ nhoi của một cường giả, cái này là đủ.
Tất cả những điều đó, đến cuối cùng cũng không chấn động bằng chiếc nhẫn trữ vật kia.
Phát tài rồi!
Cho nên, Hồng Nhất Đường vui vẻ ra mặt, y cũng không còn tiếp tục cái cảm giác mùa thu buồn rười rượi kia nữa, chỉ có vui sướng cùng hưng phấn.
Cả đời này, cũng chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
Hạnh phúc quá!
Nam Quyền vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, Lý Hạo cũng là nở một nụ cười, lộ ra một chút ý nghĩ sâu sắc giống như một con hồ ly, Địa Phúc Kiếm có cần tìm mình hỗ trợ không đây?
Nếu y tìm đến mình, có tiền như vậy…mình sẽ lấy của y 2 phần 3?
Khụ khụ… thôi thì 1 phần 3 vậy.
2 phần 3 quá nhiều, 1 phần 3, xem như công vất vả của tiểu kiếm, đường đường là Tinh Không kiếm, ra trận một lần, không thu một chút tiền thù lao, xứng đáng với Tinh Không kiếm sao?
Trong lúc 3 người còn đang nói chuyện, thì đã đến thành Nam.
Vân Hương các trong Phù Dung viện trên đường số 5 tại thành Nam.
Thành Nam là khu buôn bán.
Nơi đây có một số nhà cao tầng, bất quá so với bên ngoài, kỳ thực cũng không tính quá cao.
Đường xá ở nơi đây rất rộng rãi, khắp nơi đều là các cửa tiệm.
“Trà” “Rượu” “Thức ăn” “Quần áo”…
Những lá cờ tung bay trong gió, những cái bảng hiệu to lớn, để khách hàng có thể phân biệt rõ nơi mà họ muốn đi.
Hầu như tất cả đều đóng cửa, Lý Hạo đi theo các ký hiệu, nhìn khắp nơi.
Một lát sau, mang theo hai người đi thẳng về một hướng.
Nam Quyền vốn không hiểu cũng không nhận ra bất cứ thứ gì ở đây, Hồng Nhất Đường ngược lại có thể nhận biết một số văn tự cổ, miễn cưỡng cũng có thể phân biệt được phương hướng.
Ngoài thành, âm thanh giết chóc vẫn còn đang tiếp tục.
Trong thành, 3 người đang đi trên một con phố yên tĩnh, đặc biệt yên tĩnh.
Đi được một lát, một tòa viện rộng hương sắc cổ kính hiện ra trước mặt mọi người, Hồng Nhất Đường vội vàng lấy ra chìa khóa, chữ ở phía trên cùng chữ trên tấm bảng này giống y như đúc.
“Phù Dung viện?”
Hồng Nhất Đường nhìn thoáng qua Lý Hạo, Lý Hạo gật gật đầu, nhìn xung quanh, vô cùng an tĩnh, chỉ có sân rộng này là có vẻ chiếm diện tích lớn, phía trong khuôn viên kia hiện ra một số mái hiên.
Giờ phút này, cánh cửa viện to lớn, cũng đang trong trạng thái đóng lại.
Có thể mở ra được không?
Vân Hương các, có lẽ chỉ là một phòng trong đại viện này mà thôi, cũng không phải là toàn bộ.
“Hồng sư thúc, vào trong xem đi.”
Lý Hạo nói một tiếng, Hồng Nhất Đường lại đưa chìa khóa cho Nam Quyền: “Lão Hạ, vào trong xem đi.”
Hạ Dũng sắc mặt đen thui!
Chìa khóa này, khả năng chỉ là chía khóa của nội bộ Vân Hương các, cửa đại viện này đóng chặt, nếu ta mở ra, chết thì sao?
Lý Hạo thì suy đoán nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, Phù Dung viện hẳn là loại hình tửu lâu nhà khách, bây giờ chúng ta đã đi vào khu vực công cộng, cũng không phải là lãnh địa tư nhân, dựa theo quy củ của Chiến Thiên thành sẽ không sao cả. Hạ sư thúc, ngươi đẩy cửa vào xem.”
Hạ dũng nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn nhìn Hồng Nhất Đường…tại sao các ngươi không đẩy cửa vào?
Nếu nói không có việc gì, tại sao lại muốn đẩy cho ta đi?
Hồng Nhất Đường im lặng nhìn gã, Lý Hạo cũng thế.
Đương nhiên là ngươi đi!
Lý Hạo quá yếu, Hồng Nhất Đường phải lưu lại để đề phòng vạn nhất, ngươi vừa vặn ở giữa, ngươi không đi chẳng lẽ là chúng ta đi?
Lại nói, dẫn theo ngươi an toàn tiến vào nội thành, dù sao ngươi cũng phải mạo hiểm một chút, bằng không, đợi chút nữa có chỗ tốt, có thể ngươi sẽ không được chia.
Nam Quyền không phản bác được.
Mặc dù không ai mở miệng nói lời nào, nhưng gã đã hiểu được ý tứ trong đó.
Hít sâu một hơi, trong lòng thầm mắng một trận, vẫn là lấy hết can đảm, đẩy cửa lớn ra.
Cánh cửa viện to lớn, phát ra một âm thanh kẹt kẹt rất nhỏ.
Hình như là muốn che đậy, nhưng cũng không phải là hoàn toàn phong bế, theo lực đẩy của Hạ Dũng, cửa viện dần dần mở ra.
…