TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 837: Khách nhân đến có rượu ngon (5)

Đúng vào lúc này, lưới lớn rơi xuống, Lý Hạo muốn ngăn cản một chút, kết quả phát hiện, cái đồ chơi này vô hình vô chất, không tồn tại trong hiện thực, ngược lại là cùng Hồng Ảnh có chút giống nhau.

Trong nháy mắt rơi lên người Lý Hạo, bỗng nhiên liền biến mất!

Lý Hạo dường như không có cảm giác gì, sau một khắc, trong lúc Lý Hạo còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên, không trung hiện ra một chiếc chìa khóa, đúng vậy, một chiếc chìa khóa!

Cảm giác giống như những loại chìa khóa trong cổ văn minh.

Lý Hạo sững sờ, lập tức chộp lấy chiếc chìa khóa cổ.

Chiếc chìa khóa kia chỉ xuất hiện một lát, dường như Lý Hạo mà không chộp lấy, sẽ liền biến mất.

Lý Hạo chạy đến, chìa khóa đã bị hắn nắm chặt trong tay.

Lý Hạo vừa định nhìn kĩ một chút, phía trước, cái cửa bị đóng chặt kia bỗng nhiên mở rộng, có chút ánh sáng truyền đến, nhìn như đại biểu cho việc hắn có thể đi ra.

Giờ phút này Lý Hạo cảm thấy rất mơ hồ.

Tình huống như thế nào?

Hắn vừa đi ra ngoài, vừa nắm lấy chìa khóa nhìn thoáng qua, trên chìa khóa có chữ viết…những kiểu chữ cổ văn minh Lý Hạo đều biết, đều hiểu.

“Thành Nam đường số 7, lầu ba Đồng Phúc lâu, phòng 302.”

Lý Hạo ngây ngẩng cả người.

Cái này…. Sao lại giống như chìa khóa phòng khách sạn thế này?

Giờ khắc này, vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu hắn, mọi người tiến vào căn phòng này sau đó đóng dấu, sẽ lấy được giấy phép ra vào, sau đó, phân phối một căn phòng cho ngươi, là một gian phòng ở chỗ tửu lâu, điều này đại biểu, ngươi đã có được quyền cư ngụ.

Có phải là như vậy hay không?

Ánh mắt Lý Hạo lấp lóe, có được quyền cư ngụ, có thể đại biểu cho điều gì?

Có thể có được cái gì?

Chìa khóa này vì sao những người khác không thể có được?

Nếu như không có được, là có ý nghĩa gì?

Còn nữa, nơi này dường như có thể lặp lại tiến vào, chẳng lẽ nói, mỗi một lần tiến vào đều có thể có được một chiếc chìa khóa… có tác dụng gì?

Đúng là cổ quái!

Không đúng, phòng ở nơi này, là không thể vào, không có khả năng tùy tiện mở ra, chẳng lẽ nói, cầm chìa khóa liền có thể tùy tiện đi vào?

Một loạt nghi hoặc hiển hiện trong đầu Lý Hạo.

Một lát sau, hắn dọc theo luồng sáng, đi ra ngoài.

Đi ra đó, chính là đường đi thứ nhất.

Mà Nam Quyền cùng Hồng Nhất Đường đều đã đi ra, Nam Quyền giờ phút này có chút nhíu mày, truyền âm nói: “Dường như có gì đó che kín ta, phong tỏa ta, chẳng lẽ chính là cái giấy cho phép phi hành mà các ngươi nói hay sao? Mặt khác, trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một vật gì đó, lóe lên một cái rồi biến mất, đáng tiếc thời gian quá cấp bách, ta vội vã đi ra, không dám lưu lại, các ngươi có phát hiện gì không?”

Giờ khắc này, Hồng Nhất Đường không lên tiếng.

Trong tay lão, kỳ thực nắm lấy một chiếc chìa khóa, lần trước lão tiến vào một lần, kỳ thực cũng cảm nhận được, đáng tiếc lão cũng không thể bắt lấy, lần thứ nhất không thể bắt lấy, quá tối đen, cơ hồ không nhìn thấy thứ gì, nào có gan mà làm loạn.

Lần này, lão ngược lại là chột lấy.

Vỗn dĩ còn tưởng rằng là bảo vật gì, kết quả là một cái đồ vật giống như một thanh chìa khóa, chỉ là trên đó có một chút chữ… lão không phải mù chữ, cũng biết một chút, thế nhưng không cách nào hiểu ra toàn bộ.

Nếu không phải là người chuyên môn nghiên cứu văn tự cổ đại, kỳ thực rất khó nhận ra toàn bộ những văn tự này.

Nhận biết vài chữ, ngược lại cũng có thể.

Ví như, lão nhận ra chữ ‘nam’ của phương nam.

Hồng Nhất Đường trong lòng nghi hoặc, nhìn thoáng qua Lý Hạo, ngược lại là trong lòng nghĩ tới, tiểu tử này dường như đi theo Viên Thạc chuyên môn nghiên cứu cái này, lão nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Lý Hạo, ngươi biết văn tự cổ văn minh không?”

“Ừm.”

“Đây là chữ gì?”

Nói xong, lão lăn không viết ra một văn tự, Lý Hạo kinh ngạc nhìn lão một cái, nửa ngày, truyền âm nói: “là chữ ‘viện’, chẳng lẽ sư thúc muốn tìm cái viện gì đó sao? Di Hồng viện”

“……”

Hồng Nhất Đường im lặng, ngươi con mẹ nó đang nghĩ gì thế!

Là chữ ‘viện’ hay sao?

Nam cái gì viện…

Lý Hạo giờ phút này, kỳ thực cũng hoài nghi Hồng Nhất Đường phải chăng cũng lấy được chìa khóa, bằng không, hỏi mình cái này làm gì?

Cũng rất có thể!

Mà Hồng Nhất Đường do dự một chút, nên hay không nên để Lý Hạo nhìn thử, có lẽ tiểu tử này sẽ biết đây là thứ đồ chơi gì, mỗi một ngành nghề đều có chuyên môn riêng, lão đối với phương diện này thật sự không quen thuộc, cũng không phải là tên Viên Thạc điên rồ chuyên đào trộm mộ kia.

Nhìn thoáng qua bên ngoài, dường như có người đi đến, lão vừa đi vừa nói: “Vào trong hãy nói!”

Giờ phút này, nơi xa, hình như có hắc khải đang tiến đến.

Mấy người Lý Hạo lại là không nhìn hắc khải, trực tiếp đi đến phía đối diện, mà hắc khải… căn bản cũng không để ý bọn hắn.

Thứ nhất bọn hắn là võ sư.

Thứ hai, đi thông đạo thứ hai, dường như những hắc khải này liền sẽ không để ý đến bọn hắn, trừ phi siêu năng bộc phát tập kích bọn họ.

Đi một hồi, Hồng Nhất Đường chần chừ một lát, vẫn là lấy ra chiếc chìa khóa, đưa cho Lý Hạo, “Ngươi xem giúp ta một chút, đây là thứ đồ gì, ta trước kia thăm dò di tích lấy được, không biết có tác dụng gì hay không.”

Lý Hạo không nói lời nào!

Dẹp ông luôn đi!

Có một số người thật sự không có một câu nào là thật, chìa khóa này so với chiếc hắn vừa lấy được không sai biệt cho lắm.