Lại ném một cái nhẫn trữ vật cho Vương Minh: “Bên trong là một ít đồ dùng để tu luyện.”
“Sư huynh thật tốt!”
Vương Minh lại tâng bốc hắn, đáng tiếc không phải là nữ nhân nên có tâng bốc cũng nghe rất chán.
Lý Hạo cũng không thèm để ý, vừa định rời đi, Vương Minh vội vàng nói: “Đúng rồi, gia gia ta nói ngày mốt tiến vào di tích, chính thức đi không có bao nhiêu người, Hầu bộ trưởng tranh thủ cho ngươi một danh ngạch, những người khác không được phép đi vào...”
Lý Hạo khẽ nhíu mày.
Suy nghĩ một chút rồi nói: “Tán tu đâu?”
“Tán tu nộp tiền là có thể vào!”
Lý Hạo im lặng, suy tư một chút, gật đầu, không nói gì nữa, nhanh chóng rời đi.
Vương Minh chờ hắn đi rồi, vô cùng hưng phấn vội vàng kiểm tra nhẫn trữ vật một chút. Vừa nhìn, y càng là mừng như điên, rất nhiều nhẫn trữ năng, lần này Lý Hạo sao lại hào phóng như vậy?
Y vội vã trở lại doanh trại, vừa bước vào, gia gia của y đã xuất hiện, Vương Minh hoảng sợ.
Gia gia của y cũng không trách móc gì cả, chỉ bình tĩnh nói: “Ra ngoài gặp bằng hữu?”
“Vâng.”
“Nghe nói là Võ Vệ quân?”
“Đúng!”
Vương Minh gật đầu: “Trước kia quen biết một bằng hữu là võ sư, hắn lăn lộn trong Võ Vệ quân, cách làm người cũng không tệ, cho nên lần này tới tìm ta ôn chuyện.”
Vương Bằng Cử nhìn thoáng qua cháu trai của mình, một lát sau mới nói: “Bản thân ngươi tự biết suy nghĩ là được. Đương nhiên, ta sẽ không can thiệp vào. Nhưng ngươi phải ý thức rõ ràng một chút, mặc dù tất cả mọi người không nói, mặc dù tất cả mọi người đều tránh... Nhưng Bát Đại Gia là một thứ rất nguy hiểm!”
Dứt lời, ông ta quay người rời đi.
Ông ta không nói quá nhiều, chỉ nói với đứa cháu này của mình, có vài thứ nên nhìn rõ ràng một chút.
Bát Đại Gia, nhất định là một điểm nổ khổng lồ, Hồng Nguyệt nhìn chằm chằm. Trên thực tế rất nhiều người đang âm thầm nhìn, không ai nói quá nhiều về Bát Đại Gia, không có nghĩa là không ai chú ý.
Thật ra, tất cả cường giả chân chính đều đang chú ý!
Cháu trai cùng Lý Hạo quan hệ thân thiết, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bất quá ông ta không nói thẳng, mà muốn tự bản thân Vương Minh đưa ra quyết định.
Mà Vương Minh chờ gia gia đi rồi, bĩu môi, không quá để ý, chổ nguy hiểm?
Vậy thì sao!
Chỗ nguy hiểm mới có cơ duyên, không nguy hiểm thì sẽ không có cơ duyên.
Gia gia cả đời cẩn thận làm việc, vì thế mất đi vị trí thống soái Bạch Long quân. Vị trí này vốn nắm chắc chín phần là của Vương gia, gần như vị trí đó đã được định sẵn là của Vương gia.
Để cho Vương gia có chỗ đứng vững chắc hơn, bản thân tiến vào Tuần Dạ Nhân, nhưng Hầu Tiêu Trần người ta căn bản không quá để ý Tuần Dạ Nhân, tâm tư đều ở trên Võ Vệ quân.
Một lần nữa đầu tư thất bại!
Kết quả, cái gì cũng không vớt được, ngược lại rơi xuống một cái danh hiệu ổn thỏa, sau đó thì sao?
Có ích lợi gì?
Còn bản thân, Nguyệt Minh mãn nguyệt đã đi Ngân Thành, nhanh chóng thăng cấp, bây giờ đã là Nhật Diệu trung kỳ rồi. Lần này Lý Hạo lại có ý nghĩ đầu muốn mạnh tay đầu tư vào mình, sau đó, có lẽ Tam Dương, Nhật Diệu cũng không phải là vấn đề.
Dù đầu óc không có vấn đề, nhưng y cứ há miệng lớn liên tục hét hét hô hô.
Luồng năng lượng lần trước Lý Hạo đưa quá đặc thù. Vương Minh cảm thấy, chỉ cần có đủ, chính mình không dám đảm bảo sẽ Húc Quang, ít nhất cũng Tam Dương đỉnh phong, hơn nữa không tốn quá nhiều thời gian.
Gia gia từ 20 năm trước đã bắt đầu tiếp xúc với siêu năng, còn bây giờ, cũng chỉ miễn cưỡng mới bước vào Tam Dương đỉnh cao. Hay là gần đây cảm giác áp lực quá lớn, hao tổn quá nhiều tâm tư vì nội tình của Vương gia, cứng rắn tìm một đường sinh cơ.
Vương gia nếu không có đại cơ duyên, vậy thì dựa vào người có đại cơ duyên là được rồi.
Giờ phút này, Vương Minh trong nháy mắt bỏ lại lời nói của gia gia sau đầu, Bát Đại Gia... Đáng tiếc Vương gia ta, không phải Vương gia của Bát Đại Gia. Tuy nhiên vậy cũng tốt, vớt được cái kí danh đệ tử của Viên Thạc.
......
Giờ khắc này, Lý Hạo không quản bên phía Vương Minh như thế nào.
Vương Minh liên tục hô to rồi gào to, nhưng đôi khi làm việc vẫn là tương đối thỏa đáng, ít nhất ngươi để cho y làm, y đều sẽ hoàn thành tốt đẹp.
Vừa đi, vừa xem tư liệu Vương Minh đưa cho, so sánh những gì mình thấy, trong lòng Lý Hạo cũng dần dần hiểu rõ.
Chu thự trưởng cho, ngược lại không cần gấp gáp đi xem.
Đi một lúc, một người lóe lên trong bóng tối, chính là Lưu Long.
“Vừa rồi ngươi đi với ai?”
Vừa rồi Lưu Long ở bên ngoài chờ, thấy Lý Hạo đi cùng một lão già, ngược lại y có chút nghi hoặc.
“Chu thự trưởng của Tổng thự Hành chính.”
“Ồ... Hắn nhận ra ngươi?”
“Ừm.”
Lưu Long có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không tính là quá bất ngờ. Y đi theo Lý Hạo trở về, vừa đi vừa nói: “Người của tổng thự thiếu giao tiếp, văn nhân làm quan. Vừa làm là mấy chục năm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”
Lý Hạo nở nụ cười.
Suy nghĩ một chút hắn tiếp tục nói: “Lão đại, nghe nói qua Viên Hưng Vũ chưa?”
“Ừm?”
Lưu Long có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên vẫn gật đầu: “Đương nhiên, hắn là đại sư huynh của ngươi. Năm đó ta nhậm chức ở Ngân Thành, hắn và sư phụ ngươi đều ở Ngân Thành, tự nhiên là quen biết, cũng đã đánh vài lần làm quen. Người này những thứ khác đều không sao, ngoại trừ tính cách có chút cực đoan ra, ta ngược lại rất hứng thú.”
“Tính cách cực đoan?”
“Đúng.”
Lưu Long giải thích: “Chính là có chút cực đoan. Sau khi siêu năng quật khởi, sư phụ ngươi vẫn bị người ta áp chế, hắn so với sư phụ ngươi gấp gáp hơn, tức giận hơn, sau này lại càng không để ý sự phản đối của sư phụ ngươi, trực tiếp rời khỏi nhà... Có lẽ là tình huống như vậy, sau đó, ta không biết hắn đi đâu, ngươi đã gặp mặt hắn?”
“Ừm.”
Lý Hạo không nói gì nữa.
Trong lòng thầm suy nghĩ, đi một hồi mới nói: “Di tích ngày mốt mở ra, lão đại muốn đi vào sao?”
“Muốn đi vào, có thể đi vào thì chắc chắn sẽ đi vào, nếu không thể... Ngươi tự xem mà làm.”
Lưu Long vẫn muốn tiến vào, không phải vì lợi ích, chỉ là muốn xem thêm cường giả chiến đấu. Với tư cách là võ sư, nếu vẫn luôn chiến đấu với người yếu hơn mình, thì không cách nào nâng cao thực lực bản thân.
Y hiện tại miễn cưỡng bước vào Uẩn Thần, đây là thời cơ để y cùng cường giả luận bàn giao chiến, để thực lực bản thân nhanh chóng tăng lên.
Lý Hạo suy tư một phen, lại nói: “Vậy thì nhìn lại đi, nếu không được, chúng ta giả mạo tán tu tiến vào, độ khó có chút lớn, dù sao ảnh chụp của hai chúng ta có lẽ tất cả mọi người đều có. Nếu không được thì học theo ba tổ chức lớn, đeo áo choàng mặt nạ các loại, ta tin rằng không ai rảnh đi xem xét.”
Ba tổ chức lớn luôn là như vậy, ai lại kiểm tra dáng vẻ bọn họ trông như thế nào?
Tán tu, cũng có không ít người như vậy.
“Không đi cùng Hầu bộ trưởng?”
“Vào trong rồi nói sau.”
Lý Hạo không nói gì nữa, hai người cùng nhau trở về tiểu trấn đó là địa phương mà bọn hắn ở lại.
......